i nó cả. Đó là cái luật nhân quả của cuộc đời đó mày à.
Gã nói ra một tràng dài như những nhà hiền triết nổi tiếng mà lại ko biết rằng Thắng đã sớm biết rõ những gì mà gã định nói.Hắn hiểu chứ, thậm chí là hiểu rất rõ cái luật nhân quả của cuộc sống ấy. Ta cho đi cái gì thì có ngày ta sẽ nhận lại đúng cái đó. Hắn hiểu nhưng ko thể làm theo cái luật ấy được.
Hắn thở dài đứng dậy, bước ra phía cửa nói:
- Mày học ngành quản trị thì mới có cái luật nhân quả ấy. Tao học bên sư phạm thì chẳng có cái gì là nhân quả cả, chỉ có đem tình cảm ra mà đối xử với nhau thôi mày à.
Đức ngẩn ra giây lát rồi gã chợt mỉm cười. Rồi gã tiến lên gần Thắng đang đứng ở ngưỡng cửa, đặt tay lên vai Thắng rồi mỉm cười:
- Mọi quyết định của mày thì tao đều ủng hộ dù có thể không phải lúc nào cũng chính xác.
Thắng đặt tay lên tay bạn, nói:
- Cám ơn mày nhiều lắm,- rồi hắn ngồi xụp xuống bậc thềm, đưa tay lên ôm đầu nói:- làm sao bây giờ mày ơi? Gặp Trang Anh tao ko biết nên nói gì nữa.
Đức ngồi xuống cạnh Thắng, hỏi:
- Mày vẫn yêu Trang Anh?
Thắng ngẩn lên ko trả lời mà hỏi ngược lại:
- Vậy tao trả lời là không thì mày có tin không?
- Đánh chết cũng không tin!
- Thế mày còn hỏi tao làm cái quái gì?
Đức chợt bật cười làm Thắng trợn tròn mắt. Gã ngả lưng về phía sau, cười nói:
- Tao lấy làm lạ là thiên hạ đua nhau yêu dăm ba đứa còn mày cứ chung thủy một đứa như thế là sao?
Thắng cũng cười, chỉ khác là nụ cười của hắn có phần hơi chát :
- Thế mới là tao chứ mày.Theo mày tối nay tao có nên đi không hay nói láo ốm nằm ở nhà?
chap 2
Nhìn Thắng tất bật sửa soạn quần áo đi chơi, mà có lẽ cũng đến mấy năm hắn k chải chuốt rồi, Đức đâm ra thấy buồn cười, buồn cười nhưng k có ai để chia sẻ, gã đâm ra bực bội, càu nhàu :
- Mày đi gặp người yêu cũ chứ có phải đi hỏi vợ đâu mà ăn mặc diện thế?
- Ối dời, còn hơn cả đi hỏi vợ ấy, làm gì thì làm cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng chứ.
- Mày nghĩ nó sẽ quay lại với mày à?
- Đương nhiên là ko!!- Thắng quả quyết.
Đức ngạc nhiên :
- Thế thì mày đi làm cái quái gì? Ở nhà mà chơi đế chế với tao đê. Dạo này xuống tay lắm rồi.
- Mặc mày, dưỡng sức tí mà đi làm đi, xong là đêm về mệt lử ra lại lè nhè!
Ca làm việc của Đức bắt đầu lúc 9h và kết thúc lúc quá nửa đêm, thường là 1,2 h sáng là gã mò về, kèm theo đó là 1 rổ những câu ca cẩm dạng mệt quá, đau lưng , vân vân và vân vân.
Nghe Thắng nói, Đức cười khì, gã vươn bộ lưng gấu của mình rồi cười hì một cái :
- Tao ngủ từ sáng tới chiều rồi, giờ mà ngủ được nữa chắc mai tao lên tivi quá.
- Kênh… thế giới động vật à?
Nói xong, Thắng dọt lẹ ra sân trước khi hắn bị 2 cánh tay chắc hơn kìm của Đức giữ lại, dẫu sao, hắn cũng đủ khôn ngoan để biết rằng thi đấu cơ bắp với 1 thằng ngày tập tạ 2 lần đều đặn từ hồi lớp 8 k phải là ý kiến hay.Hắn trèo lên xe đạp và lượn ra cổng bỏ lại Đức đang cáu ầm ĩ ở trong phòng.
Đường phố Sài Gòn về đêm vô cùng nhộn nhịp, nhưng cái nhộn nhịp ấy chưa về được với cái khu nhà sinh viên nghèo khó này,có lẽ vì vụ hè nên sinh viên không có nhiều, cúng lắm có vài cô cậu đi làm thêm về muộn đang tất tả tạt vào quán đồ ăn sắn nào đó. Một nụ cười nhẹ thoảng trên môi của Thắng, có lẽ đã lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa như ngày hôm nay. Ý nghĩa không phải vì hôm nay hắn đi gặp Trang Anh, chính bản thân hắn cũng hiểu rằng cuộc họp hôm nay có lẽ chỉ là hình thức,hắn đồng ý đi, đơn giản chỉ vì hắn muốn được biết người mà hắn đang yêu đang sống như thế nào, người mà với hắn bây giờ phải gọi 2 chữ “ người yêu cũ “.“ Người yêu cũ” 3 từ tuy ngắn gọn như vậy thôi nhưng nó có ảnh hưởng rất nhiều không chỉ tới một con người.
Hăn dừng xe lại trước một quán chè khá là nhỏ ngay đầu con phố, nơi kết thúc của khu nhà trọ sinh viên này. Quán có cái tên giản dị Cây Khế, đơn giản như chính cái cách mà chủ quán phục vụ những cô cậu sinh viên xa nhà và có túi tiền k dư dả như hắn. Nhưng quan trọng hơn, đối với hắn, quán chè nhỏ này có nhiều kỉ niệm hơn là ấn tượng về món chè ngon hay k ngon ở đây. Biết bao lần hẹn hò, biết bao lần hắn ngồi trong cái quán này và hồi hộp, sốt ruột xem Trang Anh có đến được ko, hay là bị bố bắt được và đang ở nhà chịu phạt.
Trang Anh đã an vị ở phía trong từ bao giờ, và hắn khá ngạc nhiên vì sự kiện này , thường thì Trang Anh luôn đến muộn, và cô luôn bắt hắn phải đợi khi nào cái vị trí yêu thích trống mới chịu gọi món ra ăn.
- Em đến lâu chưa? – Hắn chào Trang Anh rồi tự kéo ghế cho mình.
- Em đến được 1 lát rồi, anh hôm nay đến muộn nha.
Thắng gãi đầu, quả thật hắn vừa đi vừa mải thả hồn theo gió nên đã đến muộn mất 1 lát. Nhưng việc ấy ko ảnh hưởng lắm, bởi Thắng chợt nhận ra 1 điều, hắn thấy Trang Anh xinh 1 cách lạ lùng, điều mà trước đây hầu như k bao giờ hắn để ý đến.
- Em có vẻ như càng xinh hơn thì phải!
- Anh cứ châm chọc e thôi ! – Trang Anh ngại ngùng.
- Hơ , anh nói thật mờ, trước giờ anh có bao giờ nói dối đâu.
- Vâng, anh chỉ toàn …nói phét thôi nhỉ? Mà chuyện của anh ra sao rồi?
-Chuyện của anh? Là sao hả em?
Trang Anh gãi đầu, cô ngượng ngùng nói:
-Thì anh đã tìm được ai chưa?
Thắng thở dải, hắn quay mặt nhìn ra phía đường, nơi có nhiều có cặp đôi nắm tay nhau đang tíu tít đi ngoài đường. Nhìn họ thật hạnh phúc, điều mà hắn đã suýt quên mất rằng mình cũng đã từng hạnh phúc như thế.
- Anh thì vẫn thế em ợ, vẫn cúi mặt vào cái máy tính mỗi khi rảnh rỗi, vẫn ko thay đổi nhiều.
- Sao anh lại thế? Anh phải mạnh mẽ lên chứ? Anh đã 24 tuổi rồi đó.
Trang Anh gật đầu, đôi mắt tròn xoe vì không hiểu sao Thắng tự nhiên lại hỏi cô câu đó.
- Thì đó, e hiểu rằng anh ko phải là 1 người dễ dàng thay đổi, hay nói đúng hơn là k gì có thể thay đổi được anh em ạ….
Trang Anh ngắt lời hắn, nói mà như sắp khóc đến nơi :
- Sao anh lại như thế? Anh phải tìm ra một người nào đó xứng đáng với anh chứ? Em ko có xứng đáng với anh đâu. Anh phải quên anh đi.
Thắng đưa tay lên, ra hiệu Trang Anh dừng lại, hắn thở dài, và tự hỏi ko hiểu sao hôm nay cái vị chè bưởi ở quán này lại có vị chát thế không biết, không hiểu cái vị ngọt ngọt bùi bùi đi đâu mất rồi.
- Có thể quên được sao?- Hắn bất chợt ngẩng lên hỏi Trang Anh.
- Có, có thể. Anh tuy không phải là người nói được làm được, nhưng em biết anh sẽ quên được mà. Anh phải quên em đi, em không xứng đâu.
- Đó là việc của anh em à. Nếu có thể quên được thì ngày hôm nay a đã ko đến đây để gặp e làm gì. Và nếu anh quên được thì trên đời vốn dĩ anh đã k được sinh ra trên đời rồi.
Chẳng hiểu sao, nghe những lời nói của Thắng, Trang Anh đột nhiên bật khóc, cô sụt sịt:
- Sao anh phải khổ như thế nhỉ? Trên đời còn nhiều con gái lắm mà. Anh phải quên em đi , phải quên đi chứ.
- EM VỀ ĐI !
- Sao ạ?
- Anh bảo em VỀ ĐI!
Thái độ của Thắng thay đổi đột ngột khiến Trang Anh ngạc nhiên vô cùng, cô nhìn chằm