chằm vào cái người con trai mà trước kia và bây giờ vẫn luôn nói yêu cô rất nhiều, đôi mắt đó, đôi mắt trước giờ vẫn luôn nhìn cô trìu mến, hôm nay bỗng lạnh lùng lạ thường, đó đâu phải là đôi mắt của 1 người mà cô đã từng yêu, đó là đôi mắt của 1 kẻ vô cảm, hoàn toàn xa lạ, một kẻ hoàn toàn bất cần đời.
Đôi mắt đó làm cô nổi giận, cô đứng dậy bỏ đi, bỏ lại Thắng vẫn đang lạnh lùng nhìn theo.
Đến khi Trang Anh hoàn toàn rời khỏi quán rồi, Thắng mới thở dài, hắn nhẹ khuấy chiếc ly đựng chè, lắc đầu :
- Chè hôm nay không ngon tí nào, cô ơi cháu gửi tiền với.
Bà chủ quán khi ấy mới lục đục chạy ra, nom khuôn mặt vẫn chưa hết ngạc nhiên vì sự kiện ban nãy, nhận tiền từ Thắng, môi bà mấp máy mấy lần nhưng vẫn chưa dám mở lời hỏi. Nhìn sắc mặt của bà, hắn phì cười :
- Bọn con hết rồi bác à, bác đừng tò mò nữa nhé.
Khé vươn vai một cái cho bớt đau lưng, hắn nhẹ nhàng rời khỏi quán và bỏ lại một loạt những ánh mặt cả ngạc nhiên lẫn trách móc.
Đi đâu đây? Về phòng? Không, hắn ko có hứng chơi game gì cả, chỉ đơn giản muốn tìn một nơi nào đó thoáng mát cho làm tan đi cái cục nóng đang to tướng trong đầu hắn.. Công viên, vâng công viên là nơi hợp lý cho những trường hợp như thế này, mặc dù ở công viên bây giờ nhiều lực lượng nghiện hút và trấn lột nhiều hơn những người muốn tìm nơi thư giãn đầu óc như hắn. Công viên vào buổi tối thật đông đúc vô cùng, chỗ này một đôi, chỗ kia 1 nhóm, nơi tổ chức sinh nhật, chỗ lại hí hoáy chụp ảnh, thật là náo nhiệt hơn cả ban ngày. Nhưng đó không phải chỗ của hắn, ngay từ năm đầu vào Sài Gòn, hắn đã tìm được 1 chỗ rất thú vị và chỉ giành riêng hắn ở công viên này.
Vừa mới dựa xe vào gốc cây, chưa kịp quay đi thì 2 tên cốt đột đã chặn trước mặt hắn, cả 2 thằng đều cao nhưng 1 thằng thì người nom như 1 con khỉ đột, tên còn lại tướng tá hao hao 1 nghệ sĩ Hip hop hay Pop ping gì đố.
Thằng to béo cười hềnh hệch đáp :
- Thằng ranh con, mày đạp lên cỏ mà bọn tao trồng, khôn hồn thì nôn ít kẹo ra đây thì bọn tao cho về mà bú tí mẹ.
Thằng còn lại cũng phụ họa :
- Đúng đấy, bọn tao nuôi mấy năm mới được vườn cỏ tốt như thế này mà mày dám dẫm lên hả?
- Cút !
- Cái gì?
- Tao nói 2 thằng mày cút.
Thằng to béo nổi khùng, nó túm lấy cổ áo Thắng gằn giọng :
- Mày hôm nay ăn gan báo hả? Mày biết tao là ai ko mà dám láo toét hả? Mày hôm nay to rồi đấy !
Thắng nhẹ nhàng đặt bàn tay gầy gò của hắn, gỡ ra khỏi cổ áo mình nhẹ nhàng như gỡ tay của 1 đứa con nít, nói :
- Thế mày có tin là tao sẽ lấy con ngươi trong tròng mắt của mày và ném xuống hồ cho cá nó nhai ko?
Hai thằng cốt đột bỗng co cả người lại, 2 gã có cảm giác cái tên thi sinh ốm nhách trước mặt chúng hoàn toàn k nói đùa, hai gã vội lùi lại, hằn học :
-Tao sẽ gọi đại ca của bọn tao đến , lúc ấy chúng mày đừng có trách.
- Vô tư.
Rồi hắn quay đi, k thèm quan tâm xem 2 thằng đó có đánh lén hắn ko, cũng chẳng thèm quan tâm cái xe của hắn có bị “ bốc “ mất ko, cái mùi gió nồng nồng, mát dịu đã hấp dẫn hắn vô cùng, hắn quên luôn vụ chanh chấp vừa rồi, đi thẳng vào nơi hấp dẫn đấy.
Điều đặc biệt là, nơi hắn đang đứng là 1 nơi vô cùng thích hợp để hóng gió, có lan can, có ghế, có gió có hồ, có cả những cây dừa cao lớn và tiếng chim kêu bọ rúc rích. Thả hồn vào mùi vị của thiên nhiên, hắn quên mất rằng có người đang đến gần hắn. Chỉ đến khi đối phương lên tiếng hắn mới lười biếng mở mắt ra.
- Anh đã trở lại à?
Đó là 1 tên côn đồ thứ thiệt, gã cởi tràn ra , trên cổ có lủng lẳng một sợ xích vàng to tướng, trên những cơ bắp cuồn cuộn là 1 hình xăm ông tướng đang cưỡi trên lưng hổ.
- Ta có quen nhau sao?
Tên kia gật đầu, đứng trước mặt hắn , mỉm cười :
- Em là Dương, đã chịu ơn anh mấy lần khi xưa rồi, nghe thiên hạ đồn anh đã gác kiếm thật không ngờ lại gặp anh ở đây.
Thắng mỉm cười, cái gì mà chịu ơn với chả ko chịu ơn cơ chứ.
- Thôi bỏ đi, chuyện ngày xưa nhắc lại làm gì. Giờ cậu đã trở thành đại ka của cái đám lang bạt ở đây rồi cơ à?
Dương gãi đầu:
- Dạ, nhờ có anh mà giờ em cũng tạm tạm rồi, ở cái công viên này làm ăn cũng khá tốt, anh ạ.
Thắng khẽ mỉm cười, trong thâm tâm của hắn, Dương vốn là 1 thằng kém nó máy tuổi, năm nay chắc mới ngoài 2 chục có dư, vốn là 1 thằng móc túi trấn lột ở bến xe, bị nó bắt và nện mấy lần. Sau này, vi có đắc tội với 1 đại ka ở đất Sài Thành nên bị truy sát, hắn đã ra mặt để bảo vệ nên vô tình thằng này lại coi hắn là ân nhân.
-Thôi, tôi muốn ngồi đây một lát, cậu để tôi 1 mình được chứ?
- Dạ vâng, à anh yên tâm. E đã dặn đám đàn em rồi, cái xe của anh sẽ ko có thằng nào dám động đến đâu ạ.
Thắng phì cười, nhìn theo Dương đang lúm khúm lui đi mà hắn cũng thấy cuộc đời thay đổi thật nhanh, mới ngày nào chỉ là 1 thằng nhỏ bị bắt nào, giờ đã 1 đại ka, đứng đầu cả 1 đám lâu lâ, đáng được nể phục.
Còn hắn? Quá khứ ko hề đẹp chút nào, mà hắn là ai nhỉ? Chỉ là 1 tên sinh viên nghèo tướt sao? Thật khó tin, bởi chả có tên sinh viên nào mà lời nói lại có trọng lượng đến 1 đại ka giang hồ phải khún núm như thế.. Nhưng mà hắn đã không muốn nói thì tốt nhất cứ kệ, bỏi một lúc nào đó, hắn sẽ tự động nói ra những gì hắn đang nghĩ.
Một làn hương nhè nhẹ đi theo gió tỏa vào từng no-tron thần kinh khứu giác của Thắng, mới ngửi qua hắn đã biết đây là loại cực kỳ đắt tiền, và đương nhiên người nào dùng nó cũng phải có đẳng cấp tương đương. Nếu khứu giác của nó chưa nhầm, thì đây là loại nước có cái tên khá loằng ngoằng Eua De Toilette, xách tay từ Pháp về theo đường hàng không và đương nhiên giá cũng chẳng rẻ tý nào.
Hắn khẽ nhếch mép cười , nói:
- Chị như là thuê thám tử đi theo em vậy 1
Đằng sau hắn, một cô gái chạc 26,27 tuổi đang đứng khoanh tay nhìn hắn mà mỉm cười, nụ cười thật sự vô cùng đẹp và có sức quyến rũ đáng phải đề phòng, người viết không giỏi trong văn miêu tả các mĩ nữ nên đành thất bại, nhưng nếu cô gái này sống cùng thời với Điêu Thuyền thì có lẽ cũng kẻ 8 lạng,người 1 cân. Nàng vận một bộ đầm màu hồng nhạt, thật nhạt, cổ áo khoét khá sâu nhưng lại không hề để hở những thứ mà nhiều kẻ khao khát nhìn thấy, thứ mà người ta nhìn thấy nơi cổ áo khoét sâu đó là một sợi dây chuyện chằng chịt các chi tiết phụ lấp lánh. Nàng thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp và giàu sang hoặc chí ít cũng quen nhiều người giàu sang.
Vậy cơn gió nào đưa nàng đến cái công viên có nhiều giang hồ hơn người lương thiện như thế này, đương nhiên nếu hắn không lên tiếng thì cũng chả ai tin là nàng lại đến tìm một kẻ như hắn.
Nàng mỉm cười, ngồi xuống cạnh ghế đá mà hắn đang an tọa, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành ra nói :
- Đã rất lâu rồi tôi mới thấy cậu trở lại nơi này đấy.
Thắng khẽ gượng cười :
- Thật không ngờ thời gian lâu như vậy mà chị vẫn giữ chỗ này cho em hả?
- Đương nhiên rồi, nếu không phải Quạ Đen thì làm gì có ai dám chiếm ngữ chỗ này chứ?
- Chị à. Em không phải Quạ Đen.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, nàng dịch lại gần hắn, đưa đôi bàn tay ngọc ngà của mình nên nhẹ nhàng vén mái tóc của hắn, cười :
- Có vẻ như cậu không còn quan tâm đến nhan sắc nữa nhỉ?