Truyện này mình tập tành viết rất lâu rồi, nhưng hiện tại mới có time để viết tiếp.
Truyện sẽ được update 1 ngày 1 chap hoặc 2 ngày 1 chap, truyện này mình tự viết nên nếu các bạn quan tâm mong đừng giục mình, còn phải đi làm nữa nên k viết nhanh đc.
Mình mới tham gia vào Voz chưa lâu, nên nếu topic này k hợp lệ mong mod sửa chữa giúp, mình ít tham gia các diễn đàn nên cũng k hiểu biết nhiều.
Truyện của mình sẽ kể về 1 anh chàng với 1 quá khứ rất đặc biệt, muốn làm lại, muốn xóa bỏ đi cái quá khứ ấy , nhưng điều đó k dễ dàng khi cái quá khứ ấy đã lôi anh ta quay trở lại. ....
Lời nói đầu: Chuyện chàng gia sư là truyện đầu tiên tác giả gửi lên 1 trang mạng xã hội cụ thể là trang wattpad.Tuy ko phải là truyện đầu tay viết, nhưng là truyện đầu tay gửi lên, rất mong nhận được những nhận xét quý báu của độc giả để những truyện kế tiếp viết được hay hơn.
Sơ lược: Chuyện chàng gia sư ko phải là một chuyện yêu đương đơn thuần dành cho tuổi teen, nên truyện giới hạn ở độ tuổi 18+, ko phải vì truyện có nội dung vì có lẽ đây là độ tuổi để mọi người hiểu hơn về cốt truyện cũng như nhân vật.
Đại khái là truyện kể về chuyện tình của nhân vật chính với…mấy cô gái và những bí mật xung quanh chàng trai này=))
-Cô bé có thể nhường chỗ cho anh được chứ?
Hắn nhã nhặn đề nghị rồi kiên nhẫn đứng đợi.Thật ra việc cô bé có đồng ý hay ko cũng ko quan trọng lắm, vì thể nào hắn cũng sà xuống mà ngồi cạnh cô bé .
Cô bé ngạc nhiên dương mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười nói:
-Chú cứ ngồi đi ạ!
Hắn tròn mắt ngạc nhiên, thật ra ý định ban đầu của hắn khi xin phép được ngồi cùng cô bé chẳng tốt đẹp gì cả.Chẳng qua là hắn buồn buồn nên có ý định chọc ghẹo cô bé một tý cho vui.Dù cô bé ko đồng ý thì hắn vẫn cứ sà xuống ngồi cho coi.
Nhưng cô bé lại ngây thơ đồng ý trái với những gì mà hắn toan tính khiến hắn ngây ra chẳng biết nên ứng xử thế nào cho phải đạo.
Nhưng đã đề nghị với người ta rồi lẽ nào lại lui sang bàn khác rồi bảo là anh ngại lắm ko dám ngồi với cô bé, nghĩ vậy nên hắn đành tặc lưỡi ngồi xuống đối diện cô bé.Đối diện hắn là một cô bé chạc 17 18 tuổi hoặc hơn gì đó, hắn cũng ko dám đoán vì cô bé nhìn khá là xinh xắn.Nghĩ tới đây chợt hắn thấy tai trái và mặt nóng bừng lên.
Chết tiệt, xét về tuổi tác khéo hắn chẳng kém ba mẹ cô bé là mấy mà lại……
May cho hắn là cô bé ko để ý gì đến hắn, cô bé đang mải chúi mắt vào cái quyển sách bé tý tên là Thiên Thần to nhỏ gì đến.Hắn lấy làm ngạc nhiên là vào cái tuổi ấy mà cô bé còn quan tâm đến mấy cái thứ dành cho con nít đó.KO hiều mấy cái thứ vớ vẩn có gì hay mà bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng thích đọc.Bản thân hắn thì ko có nhã hứng văn thơ gì cho lắm
Hắn lí nhí nói cho người khác nghe mà như nói cho hắn nghe:
-Cám ơn cô bé nhé!
Cô bé khẽ nhiếc mắt lên cười nói:
-Không có gì đâu chú.
Chú hở? Năm nay dù cũng 24 tuổi rồi đấy nhưng đây là người lạ đầu tiên kêu hắn là chú.Hắn tự lẩm bẩm với mình:
-Mình già thế rồi cơ à…..
*
* *
Ấn tượng về cô bé dễ thương trong quán nước rõ ràng ảnh hưởng rõ rệt tới hắn.Bằng chứ là khi rời khỏi quán nước thì cái khuôn mặt và nụ cười của cô bé cứ hiển hiện trong đầu hắn.Tạm thời hắn gọi cô bé là …cô bé quán nước, một cái tên vô tình hắn nghĩ ra nhưng đó lại là cái tên mà đám bạn hắn sau này thỉnh thoảng lôi ra để trêu chọc hắn những lúc tán phét với nhau.
Nhưng đó là chuyện tương lai sau này của mấy chục trang giấy nữa, chuyện hiện thời quan trọng hơn là hắn đang vuốt mồ hôi đạp xe trên nền đường nhựa giựa cái nóng gần 4 chục độ trong Sài Gòn.
Và còn tồi tệ ở chỗ cái hình ảnh cô bé ấy cứ ám ảnh trong đâu hắn, việc đó ko phải là xấu tuy nhiên khi đang đi trên đường thì việc đó vô tình lại gây ra tác hại ko tốt.
Và một cái cảm giác ấy đến gần như lập tức sau đó, đầu tiên đó là cái cảm giác va chạm lớn rồi, hắn mất kiểm soát với chiếc xe của mình, rồi kế tiếp là cảm giác toàn thân bị nhấc bổng lên rồi hạ xuống cái rầm.
Sau đó, khi đã hoàn hồn thì hắn trợn mắt thấy một đứa con gái đang nằm chỏng chơ ra đường, chiếc xe mini màu vàng nhạt đang đè lên chốc cô nhỏ.Nhỏ ta tái mét mặt, đang mếu máo vì đau.
Hắn cuống quít:
-Tôi xin lỗi!!
Ta lên biết đoạn đường hắn đi đã được phân làn rõ ràng, trong khi đó luật việt nam quy định rõ ràng là đi bên tay phải, nên theo lẽ thường lẫn theo lẽ luật hắn đều là người đúng.
Tuy vậy, có lẽ vì giật mình, cũng có thể vì sĩ diện mà hắn lên tiếng xin lỗi cô nhỏ trước và đưa tay ra đỡ lấy tay cô bé. Đây là một việc rất đỗi bình thường, tưởng như là văn hóa tối thiểu của con người.
Khi hắn đưa tay ra cũng có thể coi là phản xạ tự nhiên của con người hắn chứ hoàn toàn k0 có ý gì khác.Đó là một việc tốt để chứng tỏ rằng hắn tuy học hành chểnh mảng nhưng trong đầu cũng có được vài ba chữ.
Bàn tay của tạo hóa đôi lúc tạo ra những việc khiến con người ta ko thể tưởng tượng được.Ngay cái lúc hắn chạm tay vào nhỏ thì nhỏ liền hất tay hắn ra rồi lớn tiếng nói:
-Tránh xa tôi ra, … đồ dê cụ!!!
Kèm theo đó là một loạt những câu mắng chửi theo kiểu đui mù, vô học.
Xét về tình hay lý thì hắn đều là người đúng, xét về tuổi tác thì dễ chừng hắn hơn nhỏ đến gần chục tuổi.Còn xét theo cách ứng xử thì hắn nên… vả cho nhỏ một cái vì cái tội lu loa láo toét.Tuy nhiên hắn ko nói năng hay hành động gì cả, hắn đã ở Sài Gòn đủ lâu để ko lạ lẫm với đám con cái nhà giàu coi mình là bố thiên hạ này rồi.
*
* *
-Vậy ra mày bực mình vì một con nhỏ vô duyên tông xe vô mày hả?
Đức nói liền ngay khi Thắng vừa kết thúc câu chuyện của mình.Đức là người ở cùng phòng với Thắng, gã và Thắng là đồng hương, và cũng chơi thân với nhau từ hồi mặc tã.Gã tương đối cao to, tương đối đẹp trai với khuôn mặt chữ điền.
-Nhưng rõ ràng là nó sai lè ra mà còn la lối om sòm với tao chứ!!
-Chấp vặt làm gì với cái loại người ấy chứ!
-Biết thế……
Nói rồi Thắng làu bàu trong miệng:” may phước nó là con gái ko tao vặt giò nó rồi”.
-Mà mày lo tiền nong thế nào rồi?-Đức khơi chuyện khi thấy Thắng lầm lũi ko nói gì, gã sợ hắn lại suy nghĩ bậy bạ gì đó rồi đâm ra làm liều ko chừng.Gã vốn biết Thắng chẳng phải dạng hiền lành bao dung gì cho cam.
-Tao đủ rồi thế còn mày!
-Cộng tiền học phí với tiền đi vay mượn thì đủ mày à.
Thắng ngạc nhiên:
-Mày tiêu tiền học phí rồi lấy cái gì mà nộp?Ko lẽ lại bịa láo lếu tiền vớ vẩn?
Đức thủng thẳng nói:
-Đương nhiên tao phải có giải pháp rồi chứ, tao có khùng đâu mà đem tiêu vớ vẩn.
Thắng cười khểnh nói:
- Loanh quanh mày lại điện về nhà xin tiền chứ gì, tao thì lạ gì mày nữa.
Đức lắc đầu nói:
- Lần này thì bây nói sai rồi, tao định rủ mày…đi làm thêm…