mà có bao giờ em “cho” đâu…”. Nghĩ vậy, tôi không trách em nữa, tôi đứng dậy định ra về… thì ở phía sau em réo gọi:
- Đi đâu thế, tưởng bạn mệt nên mua nước và cả chai dầu cho bạn này… mà giờ thấy bạn khỏe rồi…thôi nước để mình uống, dầu để mình xài từ từ nghe.
Tôi chép miệng:
- Đúng là…
Em không nói sẽ hay hơn đó, người gì mà…xấu tính không chịu nỗi…
Em nhí nhảnh hỏi tôi:
- Có muốn đấu nữa không?...
Tôi xì một tiếng:
- Sợ gì chứ…tại tôi nhát và đi tàu lượn không quen nên mới vậy thôi”…
Em cười giọng mỉa mai:
- ohoh… chứ không phải người ta là nữ nhi mà thắng nam nhi ngoạn mục đó sao…”.
Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy quê quê nhưng thầm nghĩ:
- Em là nữ nhi sao? Nữ nhi gì mà đi tàu lượn mặt không biến sắc…em giống nữ …quái thì đúng hơn.
- Giờ đi trượt patin nhé.
Tôi chưa kịp trả lời thì em đã hối tôi nhanh nhanh ra xe… Tôi vẫn ngồi phía sau em, lần trước, khi em chở tôi, tôi nhìn phố phường, nhìn người ta ngược xuôi trên đường mà nhớ ở quê xuồng ghe cũng tấm nập…tôi chợt nghĩ, ở đâu người ta cũng cần phương tiện để di chuyển vì cuộc sống mưu sinh cả thôi, có khác chăng một nơi dưới nước một nơi trên bờ, khác cái đèn xanh xanh đỏ đỏ kia nữa…, lần này, tôi nghĩ về cái trò trượt patin mà tôi sắp phải tham gia… tôi định hỏi em nhưng lại thôi, sợ em nói tôi “lúa”, dù với tôi, từ đó không sai một tí nào… Tôi đợi em gửi xe và tranh thủ nhìn quanh khuôn viên sân patin, một hàng tre nho nhỏ dẫn vào sân patin, lúc này gió thổi hiu hiu, mấy chiếc lá tre lìa cành xoay xoay theo chiều gió rồi lăn tròn trên nền gạch và dừng hẳn khi mấy đám cỏ non níu lại…người ta trượt nhiều quá…tôi tự trấn an mình: “sao mình mất tự tin thế, phải cố lên chứ…” và rồi lại tự trách mình “sao lại di chung với một người như cô ta chứ, không thể hiểu nỗi mình nữa rồi…” .Thấy tôi chưa vào, em lấy tay kéo nhẹ áo tôi: nhanh lên…con trai gì chậm chạp như rùa…hôm nay mình sẽ biểu diễn khả năng trượt patin của mình cho bạn xem… Em bước đi không một chút do dự, còn tôi, hai chân như cột thêm mấy cục đá nặng nề lững thững bước theo sau…trong đầu tôi đầy suy nghĩ bỏ cuộc và thực sự tôi muốn thừa nhận với em rằng tôi không biết trượt patin, nhưng…khó nói quá…cái cảm giác dùng dằn giữa nói và không nói ra làm lòng dạ tôi rối bời… Một chút tự ái le lói trong đầu tôi, một quyết định được đưa ra tức thì…. mình đâu phải là trẻ con và cô ta chỉ là con gái… cùng lắm là mất mặt thêm một lần nữa chứ gì…
Mỗi người một tấm trượt, em bảo tôi mang vào và siết thật chật cho an toàn. Tôi vừa quan sát cách em mang thế nào vừa để ý em có nhìn tôi không…sợ em biết tôi không biết đeo tấm trượt thì thật xấu hổ… đúng là khổ như một tên trộm vậy… Tôi bảo em biểu diễn trước đi…ưu tiên cho phụ nữ đó…Trong khi đó tôi vẫn ngồi bệt dưới đất. Một chân em chống dưới đất đẩy người tiến về phía trước, em len lõi trong đám người cùng trượt nhưng không có một va chạm nhỏ nào. Em chạy quanh sân đến hơn 3 vòng…lần nào khi đi ngang qua tôi em cũng bảo tôi đứng dậy trượt đi…tôi vẫn ngồi nhìn em biểu diễn… thấy vậy, em dừng lại trước mặt tôi hỏi:
- Sao không trượt đi?
Tôi chưa kịp trả lời thì em đã nắm tay kéo tôi đứng dậy…bánh xe dưới chân tôi chuyển động, hai chân tôi cứng đơ cố giữ lấy thăng bằng nhưng em đã buôn tay tôi ra…người tôi nghiêng sang một bên, một chân tôi nhấc lên cố giữ lấy thăng bằng nhưng không thể…nhanh như chớp một tiếng ịch làm mọi người sửng sốt nhìn tôi, hai chân tôi đưa lên trời, hai trỏ chống dưới đất…người tôi tê rần, chẳng còn cảm giác gì nữa…hai tấm trượt đã bay ra khỏi chân tôi…em chạy đến, hỏi tôi có sao không…em xin lỗi rối rích…hai tay tôi bắt đầu đau… Em đỡ tôi lồm cồm bò dậy…tôi nhìn xuống hai trỏ thì máu bắt đầu rỉ ra. Em bảo tôi đợi em một chút…em chạy ra ngoài, một lúc sau quay lại với mấy miếng băng y tế, hai trỏ tôi bắt đầu xưng lên. Băng xong tôi bảo chắc không sao, chỉ vết thương ngoài da thôi. Tôi và em ra xe…không ai nói với ai một lời… Trên đường về nhà, em hỏi:
- Hôm nay đi chơi vui không…?
Tôi bảo:
- Vui quá xá là vui luôn…
- Nói zui sao mình nhìn qua kính chiếu hậu thấy mặt bạn méo sẹo vậy…
Tôi không nói gì, vô tình nhìn qua kính chiếu hậu tôi thấy em chợt mỉm cười… Tôi cắn răng vào môi mà lên án em: dám cười trên nỗi đau của người khác…em độc ác hơn cả phù thủy…Xe đến đầu hẻm, tôi bảo em dừng lại… Em hỏi nhà tôi ở đâu để em đưa tận nhà…
- Thôi khỏi, không dám làm phiền tiểu thư…nhà tôi ở ngay đây… Tôi đưa tay chỉ đại một ngôi nhà cao cao gần đầu hẻm… Em liếc nhìn tôi, rồi chầm trồ:
- Hai lúa mà ở nhà cao, cửa rộng ghê he…Tôi phẩy tay, thôi về đi, không về tôi kêu chó ra cắn bây giờ… Em bậm môi về thì về làm gì dữ zậy…con trai gì mà dữ như cọp… .
Hai tay tôi vẫn còn sưng, co lại khá khó khăn, nhưng vẫn đến lớp. Ngồi vào bàn hơn 5 phút thì em cũng đến, em đi ngang tôi, tôi không nhìn em, nhưng trực giác cho tôi biết em nhìn lướt qua tôi, sau mấy giây đứng lại tìm chỗ ngồi, cuối cùng em ngồi ngay phía sau bàn tôi. Mỗi lần co tay lại là mỗi lần tay tôi đau nhói, để hạn chế co tay, tôi lấy một lượt tất cả tập vở để lên bàn. Giờ học bắt đầu, trong khi mọi người chăm chú lắng nghe bài giảng thì em lấy thước gõ vào tay tôi – cái chỗ mà hôm qua em đã băng…đau đến mức tôi muốn hét lên thật to, nhưng tôi đã nhanh chóng dừng lại, khiến cho âm thanh chỉ đủ làm vài người xung quanh ngoáy đầu lại nhìn tôi. Em hỏi:
- Còn cây viết nào nữa không? Cho mình mượn, viết mình hết mực rồi.
Tôi lắc đầu mà không nhìn em, dù tôi còn mấy cây viết trong cặp nữa, hay nói đúng hơn là tôi không muốn cho em mượn, đơn giản vì tôi còn hận em. Với tôi khi vết thương chưa lành, em như kẻ thù không đội trời chung.
Giờ ra chơi, ngoài cửa sổ có mấy anh chàng ăn mặc bảnh bao, đầu tóc chải chuốt, hình như là lớp bên kia. Họ ra vẻ khá sành điệu… tụ tập trước cửa sổ vừa nói, vừa cười, vừa động tay, động chân với nhau, nhưng chỉ là đùa giỡn thôi…chắc là muốn gây sự chú ý…chốc chốc họ lại nhìn vào lớp. Từ ánh mắt họ, tôi biết khu vực quan sát của họ chỉ quanh tôi thôi. Em vẫn ngồi phía sau tôi, tôi ngoáy đầu nhìn xuống bàn em thì em đang ngủ ngon lành… tôi nghĩ mấy anh chàng kia đến chắc là vì em. Tôi thầm nghĩ, rồi đây ngoài cửa sổ sẽ có mấy cây si mọc lên…tôi chợt mỉm cười khi nghĩ đến em: em sẽ gặp rắc rối to với mấy anh chàng này. Đã bốn, năm ngày trôi qua, tôi và em vẫn chưa nói chuyện với nhau, ngay cả một cái gật đầu chào nhau mỗi khi chạm mặt cũng không có. Tay tôi dần dần trở lại trạng thái ban đầu. Tôi cũng không chú ý đến em, mỗi lần vào lớp tôi đều chọn những vị trí xa em nhất, tôi từ bỏ thói quen ngồi bàn cuối, thay vào đó, tôi thường ngồi ở góc bên trái hoặc bên phải gần bàn giáo viên, tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho tôi, bởi lẽ ấn tượng xấu về em vẫn chưa phai trong tâm trí tôi và với tôi, em vẫn là một cô gái không biết làm gì ngoài ăn và chơi. Tôi sợ làm bạn với em rồi tôi cũng nhiễm dần cái tính xấu ấy. Nếu như thế, tôi thật có lỗi với gia đình tôi nhất là cha mẹ tôi ở quê đã không quản ngại khó nhọc, chắc chiu dành dụm số tiền ít ỏi để nuôi tôi vào đại học…
Nhận được lá thư từ quê nhà gửi lên, ôi quê tôi lại mùa nước nổi, nước lên ngập cả bờ bao, tôm chưa kịp thu hoạch. Vậy là lại mất trắng, bao nhiêu công sức đành đổ ra sông ra biển, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Đọc xong thư từ quê nhà mà lòng dạ xốn xang, chẳng biết làm gì…bốn bức tường nhà trọ xám xịt tựa như mây đen bao quanh tôi, tôi sẽ làm gì đây? Ở thành phố này, đâu đâu cũng là tiền với tiền