làm gì cho chán- bọn nó cũng hùa theo rủ, mà bọn nó nói cũng đúng chơi game online mà ngồi một mình hoài cũng chán, thôi thì cứ đi cùng bọn nó cho vui,rồi tôi cũng đồng ý chiều 2h có mặt tại quán Mười thơm.
Buổi học hôm nay gồm 4 tiết mà tôi chỉ thích tiết địa vì đó là môn tôi rất thích nhất là về khoa học vũ trụ,còn những tiết khác thì chán nản ngồi ghi bài đầy đủ vì ngủ bằng niềm tin và hi vọng khi có một con nhỏ sẵn sàmg véo tôi bất cứ khi nào. Kể ra thì từ lúc Nhi đến thì tôi cười nói nhiều hơn thì phải, có lẽ do từ trước giờ tôi toàn thích ngồi một mình,đi học một mình nên đâm ra ít nói và không hòa đồng với bọn con gái trong lớp cho lắm dù cho bọn nó bắt chuyện nhưng chỉ nhận được những câu trả lời có lệ rồi thôi. Rồi cái tôi mong chờ nó cũng đến, đó là tiếng trống tan trường...
Tôi và Nhi đi ra lấy xe nhưng lần này thì tôi là người lai chứ không dám bắt Nhi chở nữa, hai đứa đi qua sân trường trong ánh mắt ngưỡng mộ và có phần Gato của cả bọn con trai lẫn con gái( bệnh cũ tái phát CDSHT) và không thể thiếu ánh mắt ngạc nhiên của bọn trong lớp vì thấy tôi đi xe đạp như vậy, tôi bỏ ngoài tai những ánh mắt xăm soi đó mà đi thẳng tới tiệm sửa xe hôm trước lấy xe, có vẻ Nhi cũng không để tâm chuyện đó thì phải vì tôi vẫn thấy nhỏ ngồi hát vu vơ ở đằng sau, chắc vui vì được trai đẹp lai chứ gì? Phải không Nhi ơi...
Sau khi hai đứa lấy xe xong thì mỗi đứa một xe thong dong chạy về nhà trong một buổi trưa mát mẻ dễ chịu tới nỗi đang đi thì...trời mưa T_T .
Cơn mưa rơi bên hiên hè vắng đôi mình chung đường
Ta bên nhau tình cờ trú mưa bên thềm phút chốc
Em thơ ngây thơm hơn làn tóc nhung huyền ngất ngây
Anh mê say ngu ngơ từng phút giây......ồ..ố. .� yêu thương trao em nồng cháy em đừng chối từ
Con tim anh không bao giờ nói những điều gian dối
Xin em tin anh đi người nhé những lời thiết tha
Hôm nay anh yêu em rồi pé ơi ( oh baby come to me)
DK: Này cô bé ơi!
Chầm chậm thôi chớ bước đi nhanh
đừng vội bóp nát trái tim anh
Người nào có ước mơ trong anh
Hạt mưa hãy rơi!
Được gần em bên phút giây thôi
Dù ánh mắt đó quá xa xôi
Thì vẫn mãi cứ ước mơ thôi
Và anh vẫn tin một ngày mai sẽ có em
Tình sẽ chấp cánh bay xa
Và hạnh phúc sẽ mãi theo ta
Được xin có em, này người ơi chớ bước đi
Đừng để trống vắng trong tim
Rồi được thấy giấc mơ trong anh
Đẹp như chính em.>
Vậy là tôi và Nhi vào ngồi tại chiếc ghế của quán cafê ven đường vì cả hai không mang Áo Mưa hic, không phải vì tôi sợ ướt mà vào mà không muốn Nhi đứng một mình thôi. Tuy là con trai nhưng tôi rất thích mưa, thích cái cảm giác đội mưa đi giữa đường dù người ta bảo tôi điên, tôi thích mưa còn vì mỗi khi tôi không kìm nén được cảm xúc đều muốn khóc dưới mưa và cười để người ta thấy tôi vẫn vui. Và vì em đã ra đi vào một chiều mưa...
- Nhi có thích mưa không?- tôi đưa tay ra hứng những hạt mưa đang rơi xuống và quay qua hỏi Nhi
- Có chứ, mình thích lắm nhưng giờ thì không thích lắm- Nhi trả lời mà tôi chả hiểu ,thích là thích sao lúc lại không
- Sao giờ lại không thích, Nhi khùng hả- tôi hỏi Nhi
- khùng cái đầu Phong ý, thì Nhi thích ngắm mưa qua cửa sổ mà, còn giờ mưa không về được thì làm sao thích- Nhi chậm rãi giải thích, và tôi cũng bật cười vì cái lí do đó của Nhi. Rồi hai đứa ngồi đó nhìn những hạt mưa không ngừng rơi xuống tạo ra những bong bóng trong chốc lát mà không ai nói gì nữa,ngòai kia dòng người đang vội vã chạy xe thật nhanh để thoát khỏi cơn mưa ngang qua này, cứ như vậy mỗi người thả hồn vào những dòng suy nghĩ riêng mà có lẽ lúc đó Nhi chỉ nghĩ bao giờ mới được về thôi. Còn tôi, tôi chợt nhớ về những kỉ niệm cũ rồi thoáng buồn một chút vì có lẽ giờ đây tôi đã xem em là một người bạn rất thân mà thôi chứ không phải là tình yêu nữa vì em là người đã ra đi không nói với tôi một lời từ biệt mà,phải không? liệu đó có phải những gì tim tôi muốn nói hay là tôi chỉ tự dối lòng mình thì có lẽ phải tới lúc trái tim tôi yêu thêm một người mới có câu trả lời chính xác được?
Rồi cơn mưa sau một hồi trút nước xuống mặt đất hả hê cũng ngừng lại kiếm chỗ khác vui hơn, mặt đường giờ lênh láng nước và cũng ít người qua lại vì mới tạnh mà. Bầu trời cũng bắt đầu sáng sủa hơn khi mà những đám mây đen vội vã kéo nhau đi về phía chân trời xa xôi ấy, sau cơn mưa cây cối có vẻ tươi tốt hơn thì phải, từng tán lá xanh miếc ven đường vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa tinh khiết. Và bây giờ đây tôi mới nhìn về phía Nhi vì chả thấy nói gì cả thì...