bia, tôi nhìn nàng ái ngại, Nàng chẳng nói gì, rót tiếp bia vào ly.
- Uống ít thôi.
- Đang vui mà! – nàng chậm rãi đáp.
- Nhưng mà…
- Không sao đâu – nàng ngắt lời nhìn tôi.
Mọi người có vẻ ngạc nhiên trước cuộc đối thoại không mấy thiện cảm giữa tôi và Quỳnh Chi. Huyền khẽ lay vai Quỳnh Chi.
- Chi ơi, uống ít thôi nhé.
- Uh…mình uống được mà! – nàng khẽ cười nhìn Huyền và đưa tay lấy chiếc khăn giấy.
Lát sau, từng món được đưa lên. Không khí bắt đầu vui vẻ hẳn, vì thằng Ngọc bắt đầu chém gió về khả năng tin học của nó ( thằng Ngọc là kĩ sư tin học). Minh An và Ngân cười khúc khích. Huyền chốc chốc lại gắp thức ăn cho Nhân, mặc dù nó tự làm được.
- Để em gắp cho !
- Cảm ơn nha, tay chân anh vụng về lắm. – nó cười tình.
- Bleu…hèn chi chưa dám cầm tay ai! – Huyền bẽn lẽn.
- Thì cầm vào sợ tuột mà!
- Hứ…Cầm rồi mới biết chứ! – Huyền làm mặt dỗi.
- Ừ…ha! – Nhân gãi đầu.
- ……!
- ……….!
- Mọi người chú ý…hội độc thân cần phải kiểm tra lại thành viên thôi – Bình chêm vào.
- Ai vậy? – Minh An tò mò.
- …………..là Ngân đó, chúng ta phải kết nạp thôi. – Bình nhìn sang Nhân cười. Mặt thằng Nhân khẽ biến sắc.
- Uh…nâng ly mừng thành viên mới – thằng Ngọc nhanh nhảu.
- Hi hi…! – Ngân cười cầm ly nước ngọt.
Thực ra thằng Nhân với Huyền là “tình trong như đã mà ngoài còn e”. Tính thằng này nó nhát, tán gái thì được, nhưng đến lúc xong thì lại không dám tỏ tình.
Quỳnh Chi vẫn uống bia, nàng đã uống hết chai thứ 2. Đến chai thứ ba tôi cố tình cầm lấy định rót vào ly mình thì, ánh mắt nàng nhìn tôi lạnh lùng “làm gì vậy” tôi đành phải rót vào ly nàng.
- Quỳnh Chi uống ít thôi…dạo này sao rồi? – tôi ấp úng.
- Sao là sao?
- Vẫn ở chỗ cũ à?
- Uhm…!
- Thế còn việc học?
- Bình thường thôi, không có gì đặc biệt. – nàng đáp không lộ chút cảm xúc.
- Vậy còn mấy con cá?
- ……………!
- Chúng vẫn ổn chứ?
- Một con…. chết rồi!
- ……….!
- …………..!
Một khoảng lặng giữa tôi và Quỳnh Chi.
Tôi uống, nàng cũng uống, tôi rót, nàng cũng rót, cảm giác như muốn uống thi vậy. Tôi đành không uống nữa, không rót nữa, tôi hiểu mà, nhưng không nghĩ rằng Quỳnh Chi lại phản ứng đến như vậy. Tôi nháy mắt với thằng Nhân rồi nhìn qua Quỳnh Chi, nó hiểu ý. Chừng 9h thì thằng Nhân chuyển chủ đề bàn tiệc sang việc tìm địa điểm đi tăng hai, cả bàn nhất trí chọn một quán café gần đó.
Khi đứng dậy, Quỳnh Chi hơi loạng choạng bấm lấy tay áo tôi.
- Có sao không?
- Không sao! – khuôn mặt nàng vẫn không hề biến sắc.
- Đi chơi tiếp được không?
- Chắc tui về trước.
- ……….! – tôi nhìn theo hơi lo lắng.
Quỳnh Chi lại gần Huyền nói gì đó, chắc muốn về sớm. Nhân cũng hỏi han gì tôi không nghe rõ, rồi nó chỉ tay về tôi đang đứng ở xe. Quỳnh Chi hướng ánh mắt về tôi, khẽ gật đầu.
Nhân chạy lại nói với tôi.
- Mày chở Quỳnh Chi về nhé, Quỳnh Chi hơi say rồi!
- Nhưng tao…
- Tạo điều kiện cho tao với Huyền đi mà, tao với Huyền đi chung xe, với lại chở Quỳnh Chi về nhà xong mày về cũng tiện đường hơn. – nó năn nỉ.
- Uhm…!
Quỳnh Chi chào Huyền và Nhân, mấy đứa còn lại đã lên xe. Thằng Binh và Ngọc nhìn sang tôi, nói lớn.
- Chở người đẹp về cẩn thận nha mày!
- Biết rồi.
- Về tới nhà nhớ gọi cho mình biết nhé Quỳnh Chi – Huyền khẽ nói với bạn.
- Mình biết rồi, mọi người đi chơi vui.
Quỳnh Chi ngồi lên xe, nàng khẽ thì thầm vào tai tôi.
- Cảm ơn Minh, phiền Minh rồi. – nàng nói rất khách sáo.
- Uh…không sao, phiền gì đâu!
Chuẩn bị cho xe chạy thì Nhân gọi lại.
- Mai nhớ qua chỗ tao rồi đi chuyển nhà giúp Tiểu Vy nha mày.
- Mấy giờ?
- 9h!
- Ok!
Ánh mắt lạnh lùng của Quỳnh Chi nhìn tôi, khi nghe thấy tên Tiểu Vy.
Con đường chở Quỳnh Chi về nhà thật dài, thật xa, hay là tôi nghĩ vậy vì hai đứa ngồi cạnh nhau mà chẳng nói gì. Thật lặng lẽ, những cơn gió khẽ vút qua, tôi nghe sau lưng mình hơi bia phả vào tai, Quỳnh Chi hình như đã say, nàng cứ ngất ngứ úp mặt vào vai, tay bấu lấy vạt áo tôi.
- Không sao chứ, đừng ngủ nhé?
- …..!
- Quỳnh Chi? – tôi khẽ nhún vai.
- ….Không sao!
- Uhm…tự nhiên uống chi nhiều vây!
- …….!
- ……………!
- Dừng…dừng xe!
Tôi phanh xe, tấp vào lề. Quỳnh Chi chạy lại lề đường và nôn. Tôi chạy lại vỗ vỗ và vuốt lưng nàng. Quỳnh Chi mệt, nàng ngã vào vòng tay tôi, tôi ôm lấy nàng. Từng hơi thở nồng nặc mùi bia.
- Sao lại uống chi vậy hả? - tôi quát Quỳnh Chi.
- …hic…em xin lỗi! - Quỳnh Chi khóc, nước mắt chảy dài trên đôi má.
- ……..!
- Hic…ức…hic…………!
- Cứ khóc đi…khóc nhiều vào ! – Quỳnh Chi tựa vào vai tôi, đôi vai run run và những tiếng nấc giật lên từng hồi, thổn thức.
- Hic…hu..hu..hu…ức…hu ! – Quỳnh Chi khóc như một đứa con nít.
Dưới ánh đèn, con đường chỉ có vài chiếc xe máy ngang qua, ai cũng ngoái nhìn chúng tôi, nhưng họ chẳng mấy để tâm. Tôi vẫn đứng đó bên Quỳnh Chi, nước mắt nàng làm ướt chiếc áo tôi tự lúc nào không rõ. Đôi tay tôi vòng qua eo nàng, một cái ôm thật chặt.
CHƯƠNG 11: QUA ĐÊM Ở NHÀ QUỲNH CHI
Tôi đưa Quỳnh Chi về đến nhà nàng thì đã gần 10h, nàng lả đi vì mệt, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo tôi, tôi phải lái 1 tay, 1 tay giữa lấy nàng. Xuống xe, dùng một tay đỡ nàng, tay còn lại tôi chùm chìa khóa của mình cố gắng mở cổng, nhưng hình như nhà trọ thay khóa rồi thì phải, không mở được. Quay qua Quỳnh Chi tôi cố hỏi nàng chìa khóa.
- Quỳnh Chi ơi…chìa khóa đâu, Quỳnh Chi? – tối cố nói để nàng tỉnh táo.
- ……, trong bóp ! – nàng nói một cách mệt mỏi.
Tôi lấy chiếc bóp nhỏ, chùm chìa khóa có đến mấy chiếc, “chiếc nào ta?” – tôi cố nhớ xem chiếc nào lạ nhất. Lấy một chiếc có vẻ còn mới, luồn tay vào trong, “cách” – được rồi. Tôi dìu nàng vào, rồi cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống trên bậc cửa, để đầu nàng tựa vào tường, tôi quay ra dắt chiếc xe vào sân, khóa cổng. Khi quay lại thì Quỳnh Chi đã lả đi và xuýt nằm luôn xuống thềm gạch, tôi vỗi đỡ lấy. Vòng tay qua vai và chân, tôi bế nàng lên cầu thang.
Phòng nàng ở tầng hai, chiếc cầu thang tưởng như dài đến vô tận, đôi chân nặng như đeo chì, mồ hôi túa ra như tắm, thật là lần đầu tiên trong đời bế gái như thế này. Nàng tựa đầu vào vai tôi, tôi nghe hơi ấm lan tỏa tận vào tim mình, cố gắng bước thêm bước nữa là đến phòng nàng. Các phòng trọ xung quanh đang mở nhạc, ngoài hành lang chẳng có ai, không ai biết sự có mặt của tôi. Đỡ lấy Quỳnh Chi, tôi lấy chìa khó mở cửa phòng. Cố tìm cái công tắc trong bóng tối, “tách” – căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, tôi vội đưa Quỳnh Chi đến chiếc nệm bên cạnh bàn học, cố để nàng nằm xuống thật nhẹ nhàng.
Nằm vật ra sàn, thở hổn hển, tưởng chừng mình vừa nâng tạ xong vậy, mệt v**. Quay qua Quỳnh Chi, chợt nhân ra trên trán nàng lấm tấm mồ hôi. Nàng đang sốt, mà không…có khi “trúng gió”? Tôi vội lấy tay sờ trán nàng, quả là nóng thật. Chắc trúng gió rồi. Quay qua cái bàn học, cố lục tìm chai dầu, à đây rồi! Tôi đỡ đầu Quỳnh Chi vào đùi mình, xoa dầu lên hai thái dương, hơi thở nàng nặng nề, mệt mỏi. Để nàng nằm xuống gối, tôi vào nhà vệ sinh làm ướt chiếc khăn mặt, lau mặt cho Quỳnh Chi, một lần rồi lại một lần nữa, cuối cùng gấp chiếc khăn đã vắt hơi khô lại, đặt lên trán nàng.
Nhưng thế này vẫn không ổn, nàng đang bị sốt. Tôi chạy ra khỏi phòng, mở cổng, vội vã đến tiệm thuốc tây gần nhất mua một viên hạ sốt dạng sủi, đến tiệm tạp hóa mua một ít đá bi, rồi hớt ha hớt hải chạ