- ấy, chết người - nhìn nhỏ với ánh mắt sợ hãi tôi thét lên giữa không gian lợn rống
- cho Đ chết lun hihi - nhỏ giật tay ra cười rũ rượi
- uầy …. – mặt tôi buồn xo
- thôi nào , bình thường thích màu tím lắm mờ , hum nay lại chê hở .. hở .. tím nè ….tím nè hi hi - mắt hấp háy cười , nhỏ dứ dứ chiếc khăn trước mặt tôi
- này thì … - rình lúc nhỏ sơ ý , tôi quay ngoắt ra giật phắt chiếc khăn
- còn lâu mới trả nhé , cho chừa cái tội trêu trẫm – tôi nhét vào túi quần rồi trịnh trọng nói
- ừa , tặng Đ đó - không khí đang vui vẻ tự dưng nhỏ đóng cái mặt nghiêm túc
- ờ .. ừm - tôi lúng túng đỏ bừng mặt
- sao thế ? vẫn còn buồn hở - thấy tôi lúng búng quay đi chỗ khác , nhỏ lại tưởng tôi tơ tưởng về người iu cũ
- lại chối nữa à , nhìn mặt Đ thôn ra kìa -nhỏ cố gặng hỏi tay cứ kéo kéo áo tôi
- đâu có , buồn đâu mà buồn , buồn ị nè
- không, nhìn Đ buồn ra mặt kìa , quay ra đây coi - nhỏ cầm vai tôi lắc mạnh
- đã bảo không buồn gì mà
- ờ , thế thì buồn được chưa – tôi đành chịu thua bà nội này
- haizz, buồn chi nhìu zợ , vui lên cức của B mà hihiih - nó đập vai tôi cười cành cạch
- ……
- Sao tự dưng im re zậy cức hihihi – tay quệt nước mắt nhó liến thoắng nói
- Cức nào của B zậy .. hử hử …. – nhân cơ hội tôi lấy thế chủ động
- ờ .. thì .. cức lớp phó của lớp B .. ờ ừm - tưởng chọc nhỏ được tý ai dè thành công quá mong đợi
- í muộn rồi Đ về ha , không nội mong , sáng mai B cứ nằm nhà Đ qua gọi đi phá làng ha - tôi nói rồi dóng thẳng đi luôn cho cô náng đỡ ngại
Vùng quê vẫn thế , vẫn thanh bình yên ả khác xa thành phố tấp nập xe cộ , khói bụi um tùm và chả bao giờ có cái gọi là : không khí trong lành – nghĩ bụng thế tôi liền phồng mang trợn má hít lấy hít đẻ cái không khí miền quê , cái không khí gọi là trong lành này mà không biết mình đã hít vào bao nhiêu là vi khuẩn bao nhiêu là mùi phân trâu phân bò trên rìa đường . Hít đã đời cái không khí được coi là trong lành đấy tôi dỏng bước về nhà với tâm tư thoải mái chả còn Li vs cốc hay yêu vs đương gì nữa . Về nhà thì đang thấy ngoại lui cui nhóm bếp , mà ở quê có cái bếp kỳ thật , chỉ là 1 cái vòng sắt có 3 cái chân + vài 3 cọng rơm là thành chiếc bếp , thấy ngoại đã già mà phải phùng mang trợn mỏ để thỏi lửa cho cái bếp mà tôi thương ngoại quá nên tôi nhảy vào thổi phụ ngoại luôn , 2 bà con vừa thổi vừa nói chuyện , ôi cái cảm giác phê này từ lâu nay mới gặp lại
Bừa cơm tối thì cũng chẳng có gì thịnh soạn , thịt kho trứng , canh rau muống vắt chanh , 3 củ khoai luộc với cái niêu cơm bé xíu cơ mà ăn vừa ngon vừa vui lắm 2 bà con vừa ăn vừa chém gió , chém từ chuyện ông obama là người da trắng đến mai cồ dắc sơn chắc chắn là người da đen ( mặc dù ông đi lột da ) . Ngon miệng quá là ngon miệng , tôi cứ phải gọi là ăn đến lú mề .
Sau bữa cơm , ngoại chạy vô nhà bê cái sạp ra kê giữa sân rồi như mấy năm trước tôi tự động leo lên nằm đùi ngoại , để ngoại quật và nghe kể chuyện
- Ngoại ở một mình không buồn hở , mà sao dạo này ngoại gầy quá zậy
- Có ông mày ở cùng sao ngoại buồn được , khi ông mày chưa mất ngoại phải nấu cơm cho 2 người , ngoại phải làm nhiều việc hơn , chăm sóc vườn thì 2 người cùng phải làm giờ ông mày mất ngoại khỏe re - ngoại phe phẩy cái quạt nói nhưng tôi nom ngoại buồn lắm
- Mấy năm con không thăm ngoại buồn không ngoại – tôi đổi chủ đề
- Mày về có gì mà vui , lần nào về cũng đi phá xóm làng , lội mương lội ruộng rồi về ngoại lại phải giặt , mệt .. mệt lắm - ngoại vuốt tóc tôi nhẹ nhàng nói
- Hề hề ….
Có bà có cháu , khung cảnh lãng mạn , trời yên , gió mát rất thích hợp cho việc…………….. ngủ , đang tính xin đùi ngoại ngủ 1 giác thì
- A thằng cu tý về thăm ngoại hả ?? - tôi giật mình , tức mình quay ra xem thằng nào phá đám khung cảnh lãng mạn này
Á đù , hóa ra là chú Tuấn , trước nhà chú này nghèo nắm cơm chả có ăn , quần áo chả có mặc có mỗi cái khố mặc quanh năm ngày tháng đã thế lại còn làm 2 nháy ra 2 đứa con 1 zai – 1 gái cho nên tình hình ngày càng trầm trọng khi mua hè năm ấy mất mùa , cả nhà càng không có gì ăn , đang trên bờ vực của sự chết đói thì ngoại tôi xuất hiện cùng với đôi cánh trắng như omô cho gạo cho thức ăn , thế là cả nhà chú thoát khỏi sự diệt vong , thế là chú coi ngoại tôi như mẹ, thế là chú ấy toàn sang ăn bám nhà ngoại …. Ngoại đã đuổi hết các con lên thành phố làm ăn để ăn , để các con không phải cơ cực như ngoại , sáng nắng chiều mưa , đêm mây mưa cày ruộng nhưng chú Tuấn ếu phải con ngoại nên ngoại không đuổi được chú lên thành phố và lại thế là chú ấy cắm cọc ở đây làm ruộng tiện thể chăm sóc ngoại luôn
- Chú Tuấn sang chơi ạ - tôi ngồi phắt dậy
- Cu này, lơn rồi vẫn nằm đùi ngoại , lỡ ngoại gãy gió thì sao - chú nháy mắt trêu
- Hihi - tiếng con gái khúc khích từ đâu vọng lên :ss
- Thôi thằng cu ra chơi với 2 đứa đi , để chú hỏi thăm bà tý – chú tuấn dừa 2 đứa con cho tôi
Nói ra thì hơi dài dòng mà không nói thì chuyện nó ngắn … và chuyện nó nà thế này . Trước tôi cũng chưa quen 2 đứa này vì nhà tụi nó ở xóm khác , chả là về quê món tôi thích nhất là thả diều bờ đê , trong một buổi chiều yên ả như bao chiều , chiếc diều của tôi tung bay trong gió
- Qoác .. qoác … - chiếc diều thét lên rồi bổ nhào khi vướng vào 1 chiếc diều khác
Vừa buồn vừa túc thằng chọi con nào phá diều tôi , tôi liền cầm đầu lũ trẻ trâu bò ( chăn trâu chăn bò , not trẻ trâu ) lên xem mẹt đám nào phá diều của tôi , thì 2 a e nhà nó ở trong đó , chả nói chả rằng 2 bên xông luôn vào nhau hỗn chiến , võ vẽ thì làm gì thằng nào có , cứ lao vào đấm đá loạn xì ngầu , tôi thì hồi bé được cái cũng nhỏ con nên luồn lách cũng khéo cứ thằng nào phi tới là tôi lủi về sau mấy đứa trẻ trong xóm cho tụi nó phi lên trước rồi tôi phi lên sau ăn hôi , thấy cõ lỗi cơ mà vì chiến thắng nên chả màng . Trẻ con đánh nhau thì hài lắm đã đau lại còn có mùi :3
- Chết mày nè
- Làm hỏng diều của tao nè
- Mày chết với ông
Đánh nhau chửi nhau đã đời rồi còn có ông mãnh bốc phân trâu phân bò lên ném
- Thối quaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa’ -tôi thét lên khi nhận 1 mảng phân trên đầu
- Thằng chó kia - tôi chỉ mặt nó thét lên ( à quên giới thiệu thằng anh tên Tú , nhỏ em tên thủy )
Chả nói chả rằng cũng với bãi phân trâu trên người tôi lao thẳng đến thằng nhãi định bụng sẽ cho nó 1 cái vô ảnh cước thẳng mồm
- Á .. hu huhu -
Chả phải dân nhà võ , nhằm chính mõm thằng kia đhs lại đá thẳng vào nhỏ em đứng cạnh nó , con bé khóc ré lên làm tất cả trẻ bò khựng lại chạy hết, phần là sợ bố mẹ nó ra phần là vì gái khóc thì nó khóc dai lắm nên chả đứa nào thèm dây , chỉ còn mỗi tôi , 2 nhỏ hàng xóm và thằng anh con bé …
- Giờ làm gì đây - tôi quay qua hỏi thằng anh nó
- Nó khóc dai lắm mày ơi , tao chịu - nó lắc lắc cái tay ra điều : bố chịu :
Dỗ kiểu gì nhỏ cũng không nín cơ mà dắt gái đi theo chả bao giờ thừa , tôi với thằng anh nó chịu thì là lúc 2 nhỏ hàng xóm ra tay
- Ăn kẹo nè
- Để chị đánh 2 anh đó nhé
- Blah..blah..nói xấ..bl ô bl ô
Nhỏ nín cũng là lúc tôi và thằng kia ôm trầm lấy nhau vừa khóc vừa cười : khóc là vì nỗi tủi nhục khi 2 thằng zai mà không thể làm gì 1 đứa bé , cười là