- Ông T để về nhà rồi hãy mở ra nha! – H dặn dò
- Tấm thiệp này là của em tự làm đó! – bé Th tự đắt.
- Uh, anh biết rồi, cảm ơn mọi người nhiều nha!
Giờ mới để ý, từ nãy giờ các bài hát trong quán đều là một loạt những ca khúc bất hủ: Careless Whisper, Boulevard, How can I tell her, Hotel California.v.v.
- Ủa? mấy người chọn nhạc hả
- Uh, đĩa tui mang theo đó!
- Chà chu đáo quá ta!
- Bọn tui chọn đại, không biết ông có thích không!
- Mấy bài này thì ai mà không thích chứ, hehe!
Sau đó thì cả nhóm hỏi han và trò chuyện linh tinh, thông tin Tâm keo chuẩn bị nhập ngủ làm mọi người khá bất ngờ. Mình thì dự định thi Sư Phạm Kỹ Thuật, còn ba đứa kia thi Kinh Tế. Bé Th mới học lớp 9, sang năm sẽ lên lớp 10. Độc thiệt, mình mà lại đi bồ kết em lớp 9 mới ghê chứ . Nhưng mà nếu không nói thì nhìn củng rất xứng đôi, ẻm thua mình có hai tuổi, vừa đẹp còn gì.
Lúc này H củng lấy dao cắt bánh cho mọi người như đúng rồi. Đớp thử vài miếng thì củng ngon phết, thì ra mấy cái xanh xanh đỏ đỏ kia là dâu tây, táo và vài loại trái cây khác.
- Tặng cho anh nè!
Đang chén ngon lành thì bất ngờ bé Th tặng mình một cây bông hồng.
- Ở đâu ra vậy?
- Đây chứ đâu! – nó chỉ vô bụi hồng ngay cửa chòi
- Trời, người ta ra đánh chết!
- Biết vậy mà còn la to nữa!
- Hihi, cảm ơn nhé!
Thiệt vui hết sức, mình thì không mặn mà gì lắm với cái giống này, thà được cục kẹo như Tâm keo ăn còn có lý chứ hoa cỏ này về củng chẳng biết làm gì. Nhưng thôi, dù sao của ẻm tặng thì dại gì không lấy.
Ngồi tới hơn 10 giờ thì cả đám quyết định đi về. Vừa vào trong nhà thì đột nhiên bé Th reo lên:
- A, pháo bông. Nảy quên mang đi mất, bực mình ghê!
- Cái gì đấy?
- Pháo bông đó, em mua mãi mới có, tự nhiên lúc nãy lại quên mang theo đốt.
- Thế thì giờ đốt!
- Uh ha, ý kiến hay, duyệt..duyệt! H tắt điện đi H.
Thế là cả đám ngồi dưới dất, vòng quanh cái bàn. Phòng khách nho nhỏ ấm cúng, đèn được tắt tối thui. Sau một hồi châm lữa thì cây đầu tiên củng cháy, tiếp theo là hai cây, ba cây…cả đống cây. Những cây pháo bông nho nhỏ tầm ba mươi phân bắt lữa nổ tí tách, tạo thành những chùm sáng như ngôi sao rất đẹp . Mình thì thấy củng hay hay nhưng cứ trẻ con thế nào. Bé Th thì có vẻ khoái chí lắm, cứ múa may lung tung rồi cười khúc khích. Giờ mà ông trời thương, cho bốn đứa kia bóc khói luôn thì đỡ quá.
***
Về tới nhà thì củng gần 12 giờ, đi đêm kiểu này công nhận củng ngán và nguy hiểm thật, nhưng biết làm gì hơn. Tranh thủ làm tô cơm nguội rồi mở mấy hộp quà của tụi kia ra xem. Coi nào, hai chai Romano được gói riêng, một dầu gội một sữa tắm. Hộp kia là một cái áo sơmi trắng tay dài, dạng vãi rất mềm và co giãn. Mặc thử thì vừa y, nhìn đẹp phết, bọn này thật là thông mình, biết mình thiếu áo luôn mới ghê . Mình cứ vậy và ngồi bóc luôn tấm thiệp của bé Th, cái này cố tình để cuối cùng. Thiệp thôi chứ có gì đâu mà sao gói kỹ quá , không biết bên trong có thư từ nhắn nhủ gì không mà dày cui thế này, hồi hộp hết sức.
Chap 16
Những tuần học trở lại sau tết cực kỳ vui. Người ta nói tháng giêng là tháng ăn chơi,ai sao hổng biết chứ riêng học sinh trường mình thì quậy thôi rồi . Ngày nào đi học tụi nó củng xách theo ba bốn bộ bài, chưa vô lớp dĩ nhiên là phải đánh, 15phút đầu giờ ngại gì mà không đánh, ra chơi là bắt buộc phải đánh, rồi chuyển tiết có 5phút củng đánh nốt. tóm lại là đánh mọi lúc mọi nơi. Đến nỗi mấy giờ Anh, Sinh, Công Dân…củng lén la lén lút lôi ra chiến, có điều chỉ đám bàn cuối chứ ở trên sao dám. Thằng Linh chia bài, phát tới đứa nào là đứa đó chìa tay sung sướng đón nhận, ngoác miệng cười híhí như ngựa, xong một vòng là phải ngước lên canh giáo viên. Riêng cái việc chia bài đã mất gần 5 phút. Sau đó cứ thằng nào đánh cây gì thì ngửa lên 1 cái cho mọi người cùng thấy rồi nhẹ nhàng cất vô học bàn của mình. Lâu lâu có chặt heo, thúi ba đôi thông hay đè sảnh dài gì đó là cả đám bịt miệng cười gần chết . Móa nhiều lúc cười đau cả ruột, bụng cứ co thắt từng cơn vì ráng nín. Nhớ có đoạn ông nội Nhân đen người như cột nhà cháy, đỏ mặt tía tai ráng nín mà chịu hết nổi, thế là cả lớp đang im phăng phắt nghe cô giảng thì lão há mồm cười ha hả một tràng như thằng điên làm cả lớp ngơ ngác. Mấy tên còn lại hoảng hồn, lật đật giấu hết chứng cứ vào chổ nào có thể. Thế là cô Anh gọi lên hỏi cười cái gì, nó cứ đứng lớ ngớ không dám trả lời, hỏi ba bốn câu củng không trả lời. Kết quả là Nhân đen vô sổ đầu bài, còn bị thêm xét đền bài cho ván vừa rồi tức là tương đương với hai ván bét.
Mình củng ức gần chết mà đen cái là ngồi chung bàn với hai con bánh bèo nên đành ráng đợi tan học rồi ra quán café cạnh trường, anh em đã hẹn nhau nghĩ trưa ở đó từ hôm sau tết.
***
Hai chai Romano mình để ở nhà, lâu lâu cuối tuần về tắm một cái cho thơm người. Còn cái áo sơmi thỉnh thoảng đi đâu thì mặc chứ đem qua phòng trọ tụi nó ké chưa tới hai tuần là chỉ có nước làm giẻ. Cái bông hồng mình ép trong tấm thiệp đã bắt đầu ngã màu và khô dần. Nội dung trong thiệp rất đơn giản nhưng khá ý nghĩa với mình, vỏn vẹn chỉ hai chữ Happy Birthday thiệt bự viết bằng font “VNI-Bay Bướm” và được làm thủ công rất khéo léo. Một lớp keo được vẽ công phu trên thiệp, kế tiếp là rắc thật nhiều kim tuyến lên trên, sau đó thổi hết phần thừa đi thì sẽ hiện ra dòng chữ nổi như ý muốn . Nhìn đơn giản như nếu làm thì củng hơi cầu kỳ và mất thời gian, nếu không có một sự yêu mến nhất định thì thường người ta sẽ ra shop xúc một cái cho nhanh. Phía dưới còn có mấy cái dòng gì đó nhỏ xìu mờ mờ được bôi bằng bút xóa mà mình rặn nguyên cảm đêm không ra chử gì...
Sau tết còn rủng rỉnh chút ít trong túi nên cuối tuần này mình lại rủ Tr lù khù lên Long Khánh chơi, củng muốn cảm ơn vụ sinh nhật . Như thường lệ, cơm nước no nê hai thằng lại tàn tàn lên đường mà không gọi điện báo trước. Cứ như tụi nó không biết đi đâu mà ngồi nhà chờ hai thằng không bằng ấy.
Mình biết bé Th tan học là tầm tám giờ ba mươi nên cố tình đợi đến bảy rưởi xuất phát cho đẹp. Mà chẳng hiểu sao năm ngoái tán con thủ quỷ lên được bao nhiêu là ý tưởng hay, thế mà bây giờ người cứ ngu ngu đần đần, không nghĩ ra được trò gì. Thiệt sự là cứ bước tới đâu rồi hay tới đó chứ không có một cái chiến thuật nào ra hồn.
Tới nơi, mình tự động mở cửa chạy xe vô luôn chứ không kêu réo gì nữa. Quái vật mủi to không biết đang đớp cái gì thoáng thấy hai thằng bên ngoài thì vọng ra một câu: “Mấy ông vô nhà ngồi chơiiiii!” rồi lấm la lấm lét vứt của chạy vô phòng.
Nhà ẻm có thể hình dung như một hình chử nhật dài, phòng khách phía trước, tới hai phòng ngủ kề nhau bên trái, lối đi xuống nhà bếp dưới cùng bên phải. Mình đâm thẳng luôn xuống bếp kiếm mẹ H bắt chuyện làm thân:
- Dạ cháu chào cô, cô khỏe không cô?
- T đấy à, uhm cô khỏe. Hai đứa mới tới đó hả?
- Dạ, trời ơi mấy công chúa nhà mình đâu mà để cô phải rửa chén thế này!
- Ui làm cho đỡ rỗi chân rỗi tay. Thế hai đứa ăn gì chưa?
- Dạ con ăn rồi. Cô nói vậy chứ cứ để tụi nó làm cho quen chớ cô.
- Việc vặt ấy mà, cô làm tí là xong, con cứ lên nhà ngồi chơi đi, tron tủ lạnh có trái cây đấy!
- Dạ con biết rồi!
Mình rót hai ly nước rồi thong thả đi lên, tự nhiên như người trong nhà. Gì chứ tới nhà bạn bè mình được cái rất lễ phép và không khách sáo bao giờ nên hầu như người lớn ai củng quý.