t bàn tay nắm lấy tay nó
-Vì chị ấy đang làm trợ lý cho anh- Nhật Nam từ đâu bước đến, tươicười- mà đó là một việc rất cần giữ bí mật !- cậu nháy mắt- nên các emcó thể để chị Linh đi với anh được không ?
-Whoa…..- cả bọn cùng đồng thanh- hai người thật đẹp đôi ! Một công việc bí mật !!! Đúng là hội trưởng của chúng mình !!!
Nhật Nam lôi nó đi :
-Này… cậu có nhất thiết để bọn nhóc nhìn theo với ánh mắt đó không? Lừa gạt trẻ con quá đấy!
-Vậy cậu sẽ trả ơn tôi nhé!- Nhật Nam cười tinh quái- Tôi muốn một nụ hôn!
Hả? cái đồ ngốc này! Lại nói gì thế không biết!!!
-Tôi đi trước đây!- nó nói rồi quay ngoắt đi.
Nhưng nó cũng biết chắc rằng Nhật Nam sẽ chẳng để nó đi một mình, cậu cứ đi theo nó và dù nó nói gì cũng không thể làm cậu ta thôi cười. Khôngbiết từ lúc nào, nó chẳng còn thấy cậu ta phiền phức nữa… ngược lại còn có chút gì đó làm nó xao xuyến…
-Ha ha….- nó cười vô hồn khi nhìn thấy Nhật Nam đang ngồi trong nhà nói chuyện vui vẻ với mẹ nó- cậu làm gì ở đây thế?
-A , Thanh Linh con về rồi à? Bạn con đã đứng đợi rất lâu đấy! Nên mẹ đã mời cậu ấy vào nhà!
Nhật Nam vui vẻ vẫy tay chào nó. Mẹ nó có vẻ rất vui:
-Để mẹ đi dọn cơm! Cháu ở lại ăn cơm với bác luôn nhé! Cũng là để cảm ơn lần trước cháu đã đưa Linh về…
-Dạ….- Nhật Nam đáp hồn nhiên.
Mặt nó như có sao chổi vừa xẹt qua! Thất thần!!!! Mẹ vừa đi khỏi nó đã ngồi xuống hỏi Nhật Nam:
-Sao cậu lại ở đây?- nó hỏi, mặt vẫn ngỡ ngàng
-Ai bảo cậu trốn tôi làm chi!- Nhật Nam đáp tỉnh bơ- Tôi lo cho cậu nên đến đây… Mẹ cậu là một người tốt!- cậu cười.
Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy?- nó nghĩ thầm, nhìn Nhật Nam đầy dò xét.Đúng lúc đó thì em gái nó cũng về tới, nhìn thấy Nhật Nam, mắt nó sánglên:
-Wa!!!!! Chính là anh đưa chị về lần trước!!
-Hi em..- Nhật Nam cười vui vẻ!
-Không phải chị mang anh ấy về giới thiệu đấy chứ!
-Sặc!!!!!!!!!!!!!!!- nó phì cả nước đang uống, mặt đỏ bừng, quay sang nói- Em định ám sát chị hả?
-Có gì đâu mà chị phản ứng dữ vậy?- con bé nói tỉnh queo rồi quay sang bắt chuyện với Nhật Nam
Nó bối rối quay đi!
Thái độ của Nhật Nam cũng rất nhã nhặn, có vẻ như mẹ và em gái nó rất có cảm tình với cậu ta. Nhưng riêng nó thì không nói gì, nó cúi mặt vàthỉnh thoảng nhìn cậu với ánh mắt ngại ngùng. Không biết hắn nghĩ gìnữa? Sao tự nhiên lại đến nhà mình vậy trời?
-Cháu xin phép….- Nhật Nam đứng dậy
Cả mẹ và em nó đều ngạc nhiên khi thấy cậu đứng dậy, bữa ăn mới chỉ vừa kết thúc.
-Cũng muộn rồi…cảm ơn bác vì bữa ăn rất ngon ạ…
Cả hai người đều quay sang nhìn Thanh Linh làm nó hơi chột dạ, sao lại nhìn mình chứ?
-Cháu ở lại ăn hoa quả rồi hãy đi…
-Dạ thôi…- Nhật Nam nói rất lễ phép.
-Thanh Linh… con tiễn bạn đi!
-Dạ…- nó ấp úng.
Nó và Nhật Nam bước ra cửa, cậu không nói gì với nó chỉ quay lại nhìn nó một lần, cười:
-Chào…
-Ơ….- nó chưa kịp nói gì thì cậu đã bước đi. Sao thế nhỉ? Hình như cóchuyện gì đó làm Nhật Nam giận thì phải. Nó nhìn theo dáng cậu đi xadần…
-Á!!! Mẹ!!- nó giật mình khi quay lại, mẹ nó đang đứng đó
-Con mau đuổi theo nó đi!- mẹ nó cười- đưa cho nó hộp hoa quả này nữa…
-Mẹ… con không…- nó định phân bua là nó không có quan hệ gì với Nhật Nam cả, tình cảm với nó lúc này sợ mẹ nó sẽ khó chấp nhận.
-Con đi đi…- mẹ nó cười hiền- mẹ hiểu con đang nghĩ gì mà… mẹ không có ý định trở thành một bà mẹ khắt khe đâu… Đó thật sự là một cậu bé tốt!
-Mẹ……- nó ngập ngừng vài s rồi mở cổng- con sẽ về ngay!
**************************************************
-Nhật Nam!!!!!!
Có tiếng gọi làm cậu quay lại, cậu ngạc nhiên nhìn thấy Thanh Linh đang chạy theo cậu, thở hổn hển.
-Sao thế?- cậu chớp mắt nhìn nó như không tin được
-Cậu đi nhanh thật đấy!- nó vẫn thở gấp
-Vậy thì dừng lại….- cậu mỉm cười.
Nó ngước lên nhìn Nhật Nam, ngượng ngùng:
-Đây là… ờ . Hoa quả mẹ tôi muốn tôi đưa cho cậu….
Nhật Nam nhìn nó, mắt mở to chớp chớp không hiểu làm nó càng nóng bừng, giống như nó đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy!
-Chỉ có vậy mà cậu phải chạy theo tôi đến tận đây hả?- Nhật Nam phì cười
-Ơ…ơ…ờ thì… - nó bối rối…tại lúc nãy…tôi thấy cậu hình như đang giận chuyện gì? Tôi…tôi cảm thấy hơi lo…
- Đúng là có chuyện làm tôi rất lo lắng... nhưng thấy cậu chạy theo tôinhư vậy... nên tôi cảm thấy rất vui rồi!- Nhật Nam cười, đôi mắt cậu lấp lánh nhìn nó làm nó cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
- Cậu bắt đầu linh tinh rồi đấy!- nó bối rối quay mặt đi.
-Vì tôi sợ rằng tôi đang làm phiền Linh- Nhật Nam nhìn nó buồn buồn-Hôm nay Linh tránh mặt tôi, lúc nãy thì không muốn nói chuyện với tôi…Tôi đang làm Linh khó chịu thì phải… Vì tôi thích Linh nên Linh ghéttôi?
-Không phải vậy đâu!- nó chợt nói to, chính bản thân nó cũng phải giật mình, nó vội bịt miệng lại, bối rối.
Nhật Nam mỉm cười:
-Thật sự cậu đuổi theo làm tôi rất bất ngờ…
-Vì…vì… tôi… tôi cũng thấy rất buồn khi cậu giận tôi…- cuối cùng thì cũng nói được rồi, tim nó đập thình thịch.
Nhật Nam bước đến và ôm lấy nó.
-Này…này…- nó giật mình xấu hổ
-Chỉ một chút thôi mà…. Tôi hứa đấy!!
Tên ngốc này! Nhưng vòng tay hắn thì thật là ấm…..
-Tôi thích cậu, Thanh Linh!!
-Cậu là tên đầu heo… đừng có nói dễ dàng thế chứ…- mặt nó nóng phừng.
-Tôi đã phải nghĩ rất lâu đấy.. ha ha…
-Tôi muốn đánh cậu bay tuốt khỏi đây!!!!!
-Ha ha…
Sau giờ học, nó ngồi lại trong văn phòng hội học sinh, sắp đến buổi cắm trại và nó thì phải lo biết bao nhiêu thứ…. Thêm vào đó, nó vẫn chưa thể tìm được một công việc nào phù hợp… Mà bây giờnó cũng không có thời gian để mà đi tìm việc nữa… Ngày nào cũng phải đikhắp trường, bàn việc đến tận tối sau đó lang thang khắp nơi tìm việc,đêm đến vẫn phải cố gắng học bài, thời gian ngủ thậm chí nó còn không có nữa… Mệt thật! mí mắt nó nặng trĩu….
-Haizzzz…- nó thở dài, gục mặt xuống bàn
-Hội trưởng nhìn có vẻ mệt mỏi quá đấy….
Nó giật mình nhỏm dậy, Nhật Nam đang ngồi vắt vẻo trên bàn, nhìn nó:
-Này!!!!- nó quát- dạo này cậu vào đây tùy tiện quá đấy!
-Tôi bám theo cậu mà – Nhật Nam nói thản nhiên
-Đừng có nói thế chứ!!!- nó đỏ mặt
-Hình như lúc nào ở cạnh tôi, hội trưởng cũng đỏ mặt…- Nhật Nam cười.
-Cậu…cậu….- nó ngượng không nói lên lời
-Cậu không cần lúc nào cũng phải gắng gượng như vậy…- cậu xoa đầu nó- cậu có thể ngủ một lúc mà…
Một nụ cười như mùa xuân tỏa nắng, nó bặm môi không nói nữa, cúi mặt xuống bàn.
-Nhật Nam ngốc….
-Tôi sẽ ở đây với cậu…- cậu nói rồi nắm tay Linh- cậu ngủ đi…
Trong lòng cả hai người đang dâng lên những cảm xúc khó tả…
Một lúc sau….
Bỗng….
Rầm rầm rầm!!!!!!
Linh nheo mắt tỉnh dậy, ngước mắt ra cửa, một toán con trai đang ùn ùnkéo đến. Lại cái lớp 11b khó chịu này, không biết mấy tên đồi bại này đã nghĩ ra được ý tưởng nào mới cho buổi cắm trại chưa.
Đánh giá của bạn là
góp ý quan trọng giúp
Admin nâng cao
chất lượng bài viết !
Đánh giá :
₪ Cùng Chuyên Mục
₪ Bạn xem chưa ?
Trang chủ
@ Allright reserved 2014. Nội dung copy từ internet
SEO: