ai vung, đánh đồng thiếp cho người dương gian gặp người âm phủ.v.v…Nếu để các trò đó tồn tại thì họ khó lòng truyền đạo Thiên Chúa!Bởi thế,họ quyết định dùng vũ khí tiêu diệt cây ráy;một là để giải tán những đám đông hiếu kỳ,và cũng là để giữ chân người làm thuê cho họ ở đây.
Một ngày nọ,họ kéo đến đây một trung đội lính,một khẩu đại bác cùng súng ống to nhỏ đủ loại.Họ lên phương án “tác xạ”rất kỹ lưỡng.Họ còn lên phương án tháo chạy phòng hờ khi trận cuồng phong thình lình kéo tới.Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi,tới giờ “ khai hoả”,một tiếng nổ vang động núi rừng, quả pháo đầu tiên bay vọt ra khỏi nòng súng rồi rơi xuống nghe…cái bịch, như ai đứng trên cao ném cục đá ba lông xuống vậy.Họ bắn tiếp quả thứ hai,quả này rơi đúng mục tiêu… nổ tung,nhưng chưa suy suyễn gì cây ráy,chỉ làm xây xát sơ sơ lớp vỏ bên ngoài.Tuy nhiên người ta cũng thấy những dòng nước đỏ túa ra từ thân cây ráy.Rồi tiếp là tiếng nổ long trời của quả pháo thứ ba,người ta kịp thấy cây ráy rướng lên một cái rồi ngã bật ra,từ phần gốc còn dưới mặt đất phụt lên ba vòi nước màu đỏ trông như máu tươi cao chừng một thước,rồi sau đó thấp dần,thấp dần cho đến khi chỉ còn tứa ra trên bề mặt của gốc cây.Dòng nước đỏ chảy ra từ thân và gốc cây ráy là đỏ cả một khúc sông, loang dài bốn năm cây số.
Cây ráy ngã rồi,tưởng đã yên,họ cho rút quân đem vũ khí về.Nhưng thực tế thì trái lại:Từ khi cây Ráy ngã,nước sông vẫn đỏ ngầu liên tục,không ai dám dùng.Còn quanh vùng nơi đây luôn xảy ra những hiện tượng bất thường ma quái.Tự nhiên những vật nuôi như gà vịt,heo gà,mèo chó lăn ra chết một cách quái lạ:con nào khi chết, máu từ trong họng cứ chảy ra, đầu dường như bị bẽ quẹo ra sau.Có người còn nói là vào những đêm khuya họ còn thấy có nhiều người từng đoàn,từng đoàn dắt díu nhau đi trông họ khổ sở, đói khác,rách rưới,bẩn thiểu lắm;lớn có,nhỏ có,già có,trẻ có-người cụt đầu,kẻ cụt chân,cụt tay đủ hết.Người ta cho rằng đó là những ma thương,ma đói,là những cô hồn,oan hồn đã bỏ mạng nơi đây vì nhiều lý do như bệnh hoạn,tai nạn cây ngã, đá đè…Những cô hồn,oan hồn đó có lẽ một thời đã bị con tinh trú trong cây ráy ràng buộc,chi phối nên không thể siêu thoát được.Bây giờ con tinh không còn lãnh địa nữa,mất khả năng chi phối họ nên họ mới được thoát khỏi sự kiểm soát của con tinh mà lang thang tìm nơi nương tựa.Trong đó có những người hiểu biết ít nhiều về vấn đề bùa phép,luyện ngãi, âm binh cho biết:những cô hồn,vong hồn này mà bị ai đó thu phục luyện thành âm binh thì họ sẽ trở thành công cụ phục vụ đắc lực cho người đó.Họ sẽ làm bất cứ chuyện gì theo sự sai khiến của anh ta,ngay đến chuyện hại người họ cũng không từ nan!Do vậy nên phải lập tức làm cho họ sớm không lọt vào tay những tên pháp sư bất lương, để tránh hậu quả khó lường.
Mọi người bàn với nhau định nhờ thầy chùa đến siêu độ cho họ được siêu thoát.Nhưng có người bàn thêm,nếu chỉ thỉnh thầy chùa thì không thể giải quyết dứt điểm cây ráy cho nên cần phải thỉnh pháp sư phối hợp với thầy chùa để giải quyết cho ổn thoả đôi đường. Ý kiến đó liền được chấp thuận.Họ cho người rành đường đi nước bước vào tận tới miệt thất sơn,tà lơn,núi cấm để thỉnh cho được một vị pháp sư và một vị cao tăng phật giáo.Họ phải băng rừng leo núi cực kỳ gian nan vất vả để đến được nơi các vị sư đang trụ tu.Trời không phụ lòng người hữu tâm,mà có lẽ cũng do người dân ở đây trả xong nghiệp dữ rồi.Nên họ mới có duyên lành gặp và thỉnh được hai vị đắc đạo phép thuật cao cường.
Đến nơi hai vị cho lập một đàn tràng để kỳ siêu bạc độ cho các vong hồn,oan hồn, và một pháp đàn để làm pháp ngũ lôi thần chưởng.Hai đàn được thiết lập rất kỹ lưỡng bằng tất cả bản lĩnh của hai vị sư đắc đạo, đắc thần thông.
Từ giờ Dậu chiều hôm đó,hai vị sư bắt đầu đăng đàn tác pháp, đến đầu giờ Tý thì người ta thấy gió thổi ào ào,mây đen kéo tới cuồn cuộn đen kịt bầu trời,rồi sấm nổ ầm ầm,chớp nháy liên hồi soi sáng liên tục một vùng núi rừng.Sau một tiếng sét khởi điểm,mưa bắt đầu tuôn xối xả,mưa như trút nước trong tiếng sấm chớp không dứt.Mưa kéo dài đến giữa giờ Tý thì một tiếng sét đinh tai,buốt óc,chấn động núi rừng,tiếng sét to gấp mấy lần tiếng sét lúc đầu,mưa nhỏ dần rồi dừng hẳn,trời quang mây tạnh trở lại.
Sáng sớm người ta kéo nhau tới chỗ dựng đàn chiều hôm qua thì mọi người kinh ngạc vì không thấy bóng dáng hai vị sư đâu cả và cũng chẳng còn gì dấu vết của hai đàn.Có người cho rằng do mưa hồi hôm to quá nên nước lũ đã cuốn trôi đi tất cả.Họ dẫn nhau tới chỗ cây ráy thì mọi người đều không khỏi ngạc nhiên khi thấy toàn bộ gốc rễ cây ráy bị cháy đen nằm phơi một đống chình ình trên mặt đất,chỗ gốc cây mọc là một hố sâu hun hút, đường kính mấy sải tay, đất nám đen thui;còn nước sông thì không còn đỏ ngầu nữa.Nhìn thấy cảnh tượng trên,mọi người đều vui mừng khôn xiết.Lúc này họ đều tin rằng tiếng sét hồi hôm đã đánh bật gốc ráy,và mưa thật lớn để cuốn trôi những độc địa…;còn hai vị sư đã vận thần thông trở về lại núi tu hành.Nghĩ như vậy nên mọi người đều quỳ xuống hướng mặt về núi cấm khấu đầu lạy tạ hai vị sư đắc đạo.
Câu chuyện bà kể tới đây thì trời đã khuya rồi,cảnh vật bên ngoài như chìm trong lớp sương mù dầy đặc,không gian miền sơn cước yên ắng như vốn dĩ của nó,chỉ có tiếng suối chảy rào rào ở sau chùa,và thỉnh thoảng con chim rừng ăn đêm bay qua kêu quát quát làm xé tan vùng không gian tĩnh lặng của trời đêm.
Tới lúc mọi người phải ra về,tôi theo tiển ra tới tận cổng chùa.Mới dợm bước quay vào thì tôi bỗng thấy từ hướng đông bắc xuất hiện năm khối cầu sáng nối đuôi nhau bay chầm chậm về hướng tây nam.Khi năm khối cầu bay ngang trên đầu,tôi mới kịp thấy rõ:khối cầu đầu tiên to bằng cái tô lớn,còn các khối phía sau cứ nhỏ dần theo một tỷ lệ nhất định.Có điều đặc biệt là các khối cầu đều sáng với những màu hơi khác nhau,sáng như kiểu sáng của chất lân tinh,chứ không phát ra tia sáng chiếu rọi.Lúc này tôi thấy các vị phật tử ban nãy cứ hướng theo mấy khối sáng đó mà quỳ lạy không biết bao nhiêu lạy mà tính,chờ cho tới khi các khối sáng khuất dạng rồi sau đó nghe một tiếng ầm thì mới thôi.Tôi hỏi các vị các khối cầu đó là gì,các vị cho tôi biết đó là năm bà ngũ hành giáng hạ vào miếu. Ở đây bà thường giáng hạ về lắm,một năm các bà giáng về hai ba lần.Các vị còn nói:tôi là người từ xa mới tới,có duyên lắm mới thấy được bà giáng hạ.Nghe nói thế,lòng tôi thấy vui vui.
4. Con Dao Gia Truyền:
Câu chuyện xảy ra tại một ngôi làng kia có tên là làng Tân Hiệp. Dân làng ở đây sống bằng nghề mổ thịt và được cha truyền con nối từ đời này sang đời khác, có nhà đến 5-6 đời liền chuyên làm nghề mổ thịt. Làm nghề này họ cần phải có những con dao thật bén và nhọn. Mũi dao nhọn dùng để chọc tiết, mũi dao bén để cắt thịt. Có nhìn những bà, những cô hàng thịt mới biết đợ bén của lưỡi dao như thế nào. Con dao đưa tới đâu thịt của con vật bị cắt đứt ngay đến đó. Chặt xương như chặt bùn. Những người làm nghề mổ thịt thường là dân xóm chợ, trong xóm này có gia đình ông Giang chuyên làm nghề mổ thịt, nay đã 5 đời, cha truyền con nối chỉ dùng 1 con dao. Con dao dùng nhiều nên lưỡi mòn, bản dao thu hẹp lai chỉ còn khoảng 1 phần tư của con dao lúc mới làm nhưng nó vẫn còn bén vô cùng. Ông Giang nói ông nội của ông, cha ông và ngay chính ông đều dùng con dao này dể làm thịt. Nhìn con dao ai cũng bi꧴ là bén vô cùng. Ai sơ ý trúng vô nó là đứt tay ngay. Ông Giang nay đã ngoài năm mươi, con trai ông là Lập nay cũng tiếp tục nghề mổ lợn. Mỗi ngày