- Lúc ấy em đã trói cả chân lẫn tay anh ấy lại rồi.
- Làm sao mày trói được cả chân lẫn tay nó cơ chí
- Anh ấy đè em ra cả đêm, ngủ quên đi tới sáng, nên bị trói lại rồi mới biết.
- Nhưng đã trói được y lại rồi. Tại sao mày còn giết y nữa?
- Anh không thấy sáng nay, em chạy bán mạng ra ngoài chợ đó hay sao. Chỉ vì lúc nhét rẻ vô miệng anh ta, em luýnh quýnh cột luôn mũi anh ấy lại, nên mới xẩy ra
nông nỗi này.
Bỗng Năm ẩu nói xía vô:
- Hai Roi à. Hay là mình giết mẹ con đĩ ngựa này đi cho êm chuyện.
Kim tái mặt. Nhưng nàng yên tâm ngay khi nghe Hai Roi nói:
- Bộ mày muốn chết hay sao mà giết nó cơ chứ.
- Tại sao?
- Mày có nhớ tụi mình về đây bàng cách nào không?
- Thì đi xe xích lô máy chứ gì.
- Ừ đi xe xích lô máy! Ai lái?
- Thằng Mười Lôi chứ ai.
- Vậy mày giết con nhỏ này rồi. Thằng Mười Lôi nó nhận ra tao và mày đi xe nó, chở con nhỏ này về nhà. Nó báo cho cảnh sát mày nghĩ sao? Như thế là hai tội giết người. Chết là cái chắc đó em. Đừng làm ẩu nghe.
Năm ẩu nhăn nhó hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hai Roi im lặng một lúc lâu. Nó đứng dậy bảo Năm ẩu:
- Bây giờ thế này. Mày ở nhà coi chừng con nhỏ. Tao ra ngoài chợ xem động tịnh thế nào mới tính được.
Nói xong, Hai Roi lật đật lấy cái nón cũ chụp lên đầu, vội vã bước ra cửa ngay. Chờ cho Hai Roi đi khỏi. Mỹ Kim mới nói:
- Anh,còn ý định kêu lính bắt em không?
Năm ẩu ngần ngừ trả lời:
- Nếu anh kêu lính bắt em, em có khai ra anh không?
Mỹ Kim trả lời nửa đùa nửa thật.
- Lúc đó em chẳng cần khai, cũng có người nói cho lính biết là các anh có đính líu vô vụ này.
- Ai vậy?
- Mười Lôi chứ còn ai nữa.
- Thằng Mười Lôi đâu có thù hần gì với tụi anh mà đi khai bậy như thế.
Nhưng khi bị lính hỏi sau khi giết người, em đi đâu thì em phải khai ra là Mười Lôi chở em tới đây.
- Em mà khai như vậy thì chấc chắn thằng Mười Lôi cũng bị lính tráng làm khó khăn rồi.
- Nhưng nó sẽ lại khai ra tụi anh để chạy tội.
- Nếu vậy chết anh rồi còn gì?
Mỹ Kim thấy tay anh chi này coi vậy mà nhát gan. Nàng nghĩ ngay tới cách ly dán y với Hai Roi.
- Nhưng nếu trường hợp em bị bắt. Em không khai ra anh thì anh đâu có sao.
Một thoáng mừng rở hiện lên mắt Năm ẩu, y nói thực nhanh:
- Em nói thực không?
Mỹ Kim kéo Năm Âu ngồi xuống sát bên nàng, thì thầm:
- Nếu chúng mình cùng một phe thì tại sao lại phải hại nhau cơ chứ. Từ lúc em theo các anh về đây tới giờ. Chỉ có anh Hai Roi đánh em, còn anh có làm gì em đâu.
Năm ẩu gật đầu nói:
- Ừ tánh anh từ nhỏ tới giờ không ưa đánh đàn bà.
Thằng Hai Roi nó táng em một bạt tai còn đớ. Em không để ý tên nó là Hai Roi hay sao?
- Không lý anh ấy hay đánh người ta bằng roi à?
- Ừ nếu đứa nào đi khách mà không nạp đủ tìên thì thế nào cũng ăn roi ngựa.
- Roi ngựa là cái gì vậy?
- À là cái roi của mấy ông lái xe ngựa, đánh con ngựa đó
Mỹ Kim rùng mình nói:
- Trời đất, đánh bằng roi ngựa, bộ muốn lấy mạng người ta hay sao?
- Ừ thằng Hai Roi nó nói. Mấy con đĩ ngựa không chịu nạp tìên thì phải đánh bằng roi ngựa.
- Thế mấy cô đó chịu để yên cho anh ấy đánh hay sao?
- Em tưởng chống cự được à?
- Nhỡ, mấy cô đó kiếm thằng khác bảo vệ thì sao?
Năm áu cười hì hì:
- Rừng nào cọp ấy mà em. Anh không thích đánh đàn bà, nhưng đàn ông thì hì hì.....
- Thì sao?
Thì dân giang hồ mới gọi anh là...Năm ẩu!
Mỹ Kim phì cười nói:
- Bộ anh hay làm ẩu lắm hay sao?
Năm ẩu cũng cười theo, nói:
- Không phải làm ẩu, mà là.... chém ẩu.
Mỹ Kim nhoài người ôm lấy Năm ẩu, đè y xuống sàn nhà, .cười khúc khích, để bộ ngực đong đưa trước mặt y.
Hai tay nàng bợ lấy khuôn mặt khờ khạo tới đờ đẫn của tên anh chi ma cô này. Nàng hỏi nho nhỏ:
- Anh chỉ biết chém ẩu, chứ có biết.....đâm ẩu không?
Vừa nói, nàng vừa xoay tròn bờ mông trên mình Năm ẩu Thân thể y đã nóng hừng hực. Mỹ Kim biết y thèm lắm rồi. Nhưng lúc nãy còn nể Hai Roi. Sau đó vụ Tư Hên làm y nguội lạnh. Bây giờ được nàng kích thích, y chồm dậy. Không còn nghĩ ngời gì nữa. Y rít lên:
- Đâm thì đâm chứ sợ gì.....
Tới giữa trưa thì Hai Roi trở về. Mặt mày phờ phạc. Y ném cái thể căn cước của Mỹ Kim lên bàn nói:
- Tụi thằng Bẩy Honda và Tám Chuột giựt va li của con Mỹ Kim. Tao hù chúng nó, lấy lại giấy tờ đây. Nhưng hàng họ thì mại hết rồi.
Năni ẩu hỏi:
- Còn vụ thằng Tư Hên thì sao?
Hai Roi thở đài:
- Chết ngắc chứ còn làm sao nữa. Tao sợ mã tà hỏi tới tụi mình bây giờ.
- Tại sao?
- Người ta tìm được cái áo của con Mỹ Kim nhét vô miệng thằng Tư Hên. Và, những chất bầy nhầy tùm lum.
Chứng tỏ nó ngủvới con bé này rồi bi trói lại và chặn họng cho tới chết.
- Như vậy thì mắc mớ gì tới tụi mình?
- Ai không biết gái điếm khu vực này là của tụi mình.
Bây giờ thằng Tư Hên ngủ với gái điếm mà bị giết thì tụi lính kín không tìm tới tao với mày thì còn kiếm ai nữa chứ!
- Nếu vậy chúng mình giao con Mỹ Kim ra.
- Để nó khai tao với mày chặn họng thằng Tư Hên à?
- Vậy bây giờ phải làm sao? .
- Chưa hết đâu.
- Cái gì nữa? '
- Tao còn gặp thằng Mười Lôi. Nó nói tụi mình làm cái gì thì làm, đừng có nói tới tên nó thì yên. Nó không muốn phải ra toà làm chứng làm cớ gì đâu.
- Tụi mình có làm cái gì đâu mà nó nói vậy, Tao chém thấy mồ tổ nó chứ đừng có hù!
- Mẹ mày, đừng có làm ẩu nhé. Nó mà la lên là chở tụi mình với con bé này từ chợ về sáng sớm nay là chết một cửa tử.
- Nhưng mà sự thực tụi mình có làm cái gì đâu.
- Có trời biết mà thôi. Tụi mã tà lại nghe lời mày hay sao?
- Vậy mày tính sao đây?
- Tao khó khăn lắm mới lấy lại được cái thẻ căn cước cho con nhỏ này. Bây giờ chỉ còn cách mua giấy xe đò cho nó trở về mìên Trung là yên. Để nó ở đây, lính bắt được, nó khai bậy, khai bạ là tiêu tùng.
- Mày tính như vậy cũng phải. Bây giờ đưn nó đi ngay đi Nếu không lính kím mò tới đây là thấy mẹ.
- Tao cũng tính là tối nay thế nào chúng nó cũng làm bộ xét sổ gia đmh. Nhưng ban ngày ban mặt thế này mà con bé này lòi ra là chết cả đám.
- Vậy phải làm sao?
- Chờ cho mờ mờ tối là đưa nó đi ngay. Tao cũng đoán trời sẽ mưa như mọi ngày, dễ dàng cho nó chuồn êm.
- Ừ, mày nói phải đó.
Từ nãy tới giờ, Mỹ Kim ngồi yên nghe hai tên ma cô bàn luận về mình. Nàng suy nghĩ miên man phải làm sao. Không lý phải làm theo sự xếp đặt của hai thằng này hay sao. Tới khi Hai Roi quay qua hỏi nàng, Kim mới giật mình hỏi lại.
- Anh Hai nói cái gì, em chưa nghe.
Hai Roi cố lấy bình Unh nói:
- Chuyện tới non nước này. Tao đành phải làm vậy thôi. Mày trờ về mìên Trung đi, nếu không chết cả đám đó Tao không nói chơi đâu.
Mỹ Kim ướm thử, nàng nói:
- Em thích sống ở Sàigòn hơn.
Hình như Hai Roi chiu hết nổi, la lên:
- Đù má....mày còn có sự lựa chọn hay sao?
Năm ẩu đứng cạnh đưa tay bit miệng Hai Roi lại, la nho nhỏ: