ường lên tủ, mắt láo liên từ nhà trên xuống nhà dưới:
- Trời ơi tới chơi là được rồi còn mua quà cáp chi nữa?
- Bà nhiều chuyện quá, mà mẹ đâu sao không thấy H? – mình địa muốn lòi mắt ếch mà không thấy Th đâu nên hỏi đại.
- Mẹ với con Th đi chúc tết rồi. Bọn tui củng không đói. Giờ sao, đi uốn café ha?
- Oh, cứ từ từ, ngồi chơi chút đã, còn sớm mà! – mình hơi thất vọng.
Vậy là ẻm đi chơi mất rồi. Củng phải, mình hẹn hai bà này chứ hẹn gì với nó. Suy nghĩ của mình ai biết được, mà có chắc gì nó đã rảnh đi với tụi mình .
Một lúc sau thấy không có gì làm, cả đám đi luôn.
- Hai ông muốn uốn quán nào? – con C hỏi trớt quớt.
- Hai người biết thì đi dẫn chứ hỏi cái gì trời! – thằng Tr trả lời.
- Hay là xuống Phương Trang đi!
- Củng được, nhưng không biết giờ còn chổ hông nữa!
- Thì đi thử.
Mặc kệ hai mẻ muốn làm gì làm, giờ thì Phương Trang chứ có Thành Bưởi thì củng vậy. Tết nhất mà café, cà pháo, chẳng thà lấy bộ bài ra cạch biết đâu thịt tụi nó được một ít có khi còn ngon hơn.
Thế mà lại nhầm to. Từ Trần Phú, theo tụi nó rẽ qua đường ray vào Nguyễn Văn Bé. Đổ dóc một đoạn là quá trời quá đất quán café, mà quán nào quán nấy to chần dần, bảng hiệu, đèn chiếu sáng lấp lánh nhìn thôi đã sướng con mắt. Trước giờ toàn ngồi đấy giếng uốn sting, nay được hai bạn mở mang con ngươi mới biết café sân vườn ở thành thị nó thế nào.
Khúc này toàn café là café, tất cả đều được đầu tư rất lớn và quy mô. Bây giờ thì có lẽ đã bình thường nhưng thời điểm đó khu này chắc là ngon nhất.
Dừng xe trước cái bảng có tên Phương Trang. Bốn đứa được thằng phục vụ dẫn vào trong. Công nhận, bước vô mới thấy, cái khung cảnh thật là huyền bí, mờ ảo, lung linh, làm say đắm cả những người yêu nghệ thuật thứ dữ như mình . Quán như một cái thung lũng thu nhỏ, rất nhiều cây cối từ thiếu nhi đến cổ thụ được trồng bên trong. Bàn ghế nhiều loại được xếp từ trên miệng xuống tận đấy thung lũng như ruộng bậc thang, thỉnh thoảng có vài cái xích đu mà bọn dây leo quấn tận lên tới trên đầu như rắn lục. Dưới cùng là một cái hồ nước được đánh đèn rất rực rỡ, còn có mấy cây cầu dẫn ra chổ ngồi giữa hồ, nơi được đặt hai cây nấm thiệt bự. Nói chung là quán rất sang trong, đẹp và hoành tráng . Chỉ tiếc là bây giờ, đúng hơn là gần hai năm sau thì nó được tách ra làm hai, ngăn bằng cái hàng rào ở giữa nhìn xấu kinh khủng. Chắc là hai thằng con chia gia tài của ông bà già đây mà.
Mình cứ ngớ cả người, chẳng biết đi lối nào, ngồi ở đâu.Sợ hai lúa nên giấu dốt lẹt đẹt theo sau. Khách đông nghẹt, thằng phục vụ sau một hồi vòng vo thì xếp cho một cái bàn ngay cạnh miệng hồ ngon hết xảy.
- Hai ông thấy quán này được không? – H hỏi.
- Không ngờ ở đây lại có cái quán như thế này ở đây, đẹp quá.
- Uh, giờ này ra mà con chổ là may đấy, ở đây đông lắm.
- Hai ông uốn gì kiu luôn đi – C lên tiếng
Mình gọi một ly café sữa pha phin cho nó sành điệu.
Nhìn khung cảnh quá nên thơ rực rỡ quá cở, đối diện lại là hai con bánh bèo dễ thương xinh xắn, còn có hồ nước êm ả thơ mộng bên cạnh, rồi xen kẻ trong tiếng nước chảy róc rách kia là ca khúc Hotel California bất hủ nhẹ nhàng đầm ấm nữa. Chao ôi, cảm giác cứ như dân thượng lưu vậy, giờ mà có thêm bộ bài ngồi chém tiến lên năm mười nữa thì ngon quá.
Chap 12
Ở một khía cạnh nào đó, số phận của mỗi con người đôi khi củng chỉ là kết quả cuối cùng của một chuổi những quyết định mà người ta tự tạo ra cho chính mình. Họ có thể quyết định đúng, có thể quyết định sai, củng là bởi mỗi người có một cách nhìn thế giới tròn méo khác nhau, nhưng dù có thế nào thì củng đừng bao giờ bảo rằng là vì cái số tôi ông trời đã an bày như thế. Hãy tự biết học cách đánh giá tình hình và đưa ra những quyết định chính xác nhất.
Dù tuổi đời còn khá trẻ nhưng vì có lẽ đã sớm nhận ra và lĩnh hội được cái chân lý tuyệt đỉnh ấy cho nên khi thấy con H đứng lên giành thanh toán, thằng Tr chậm rãi rút cái bóp đang kẹt kứng một cách khó hiểu đằng sau đồng thời vội vàng lên tiếng:
- Ấy ấy đừng làm vậy H ơi, để đó Tr trả cho mà!
Nhưng tiếc là đã muộn, con H dúi luôn tờ hai trăm vô cái tap tính tiền của thằng phục vụ và ngồi xuống.
- Bộ tui trả hổng được hay sao mà làm gì ghê zậy?
- Uh thì củng được, nhưng mà lần sau cứ để Tr trả cho.
Sau vài giây ngơ ngác thì mình củng kịp định thần. Thật ngưỡng mộ thằng bạn già hết sức
Bốn đứa đứng dậy sau hơn hai tiếng ngồi nói xàm xàm bá láp: thường thì tết mọi năm hay làm gì? Gia đình mỗi đứa ra sao? Tình yêu tình báo có gì hay? Cuối năm định sẽ thi trường nào? v.v. và v.v.. Thiệt là tầm phào hết sức.
Tranh thủ về sớm ngủ lấy sức vì theo như đã hẹn thì đúng ba giờ mình, Tâm keo và thằng Tr sẽ có mặt ở Long Khánh để rước tụi nó. Trước khi về có dằn một câu “nhớ rủ be Th đi cho vui nghe H”, thấy bả uh uh mà không biết có được không, thôi thì hên xuôi vậy, không lần này thì còn lần sau. Với lại sau mớ suy nghĩ hỗn độn ban chiều, cộng với việc tối bốn đứa đi café mà không có Th thì mình củng nghĩ nên dần tập cho bản thân cách suy nghĩ hạn chế về Th đi . Coi như biết nhau vậy củng là vui rồi, nhiều thứ không phải cứ muốn là được.
Mang tiếng là về ngủ cho người đời bớt dị nghị chứ thực ra để mấy thằng đệ ngồi đợi nhà Tâm keo cả buổi tối mà hai thằng ruột đau hết sức.Thật, tết mà không bài bạc thì cứ như lên bàn mổ mà nghe bác sĩ thì thầm hôm nay hết thuốc tê vậy . Biết vậy nên hai thằng ráng chạy cho thiệt lẹ về với anh em. Về tới nhà thì đã thấy tụi nó đánh dỡ từ lúc nào, thế là dư hai tay nên chuyển qua chiến các-tê. Công nhận, nhịn mấy hôm nay, giờ cầm được vô cái lá bài nó phê dữ dội, mắt mủi đờ đẫn, không gì sướng bằng có sáu lá mà hết bốn con là đầu người…
Đang vô ken ngon lành thì chuông hú ba giờ. Quái thật, mới chia có mấy ván đã tới giờ rồi, giá như cuốc đất mà thời gian củng nhanh vầy thì đỡ quá. Vì cứ mãi nốt ván nên cuối cùng ba thằng đua tên lữa mà vẫn tới trễ mười lăm phút, tới nơi mà tóc tai dựng đứng cả lên như siêu xay da biến hình (lúc này chưa bắt đội nón bảo hiểm nhgiêm nghặt như giờ).
Thắng xe trước cửa nhà con H mà mình cứ hồi hộp thấy lạ. “Có đi hay không đây, trời ơi sao mà không thấy mặt mủi đâu hết vậy nè!!”, nhìn vô thì thấy C đang đứng ngay cửa, chắc là trong ngóng từ nãy giờ đây. Còn mụ H thì liếc qua thấy nằm dài trên ghế dũa móng tay, mặt thảnh thơi vô độ, cuộc đời bà này nếu nói là gắn liền với hai từ xí xọn chắc củng không ngoa tí nào.
Thấy hai thằng bước vào con H rống lên, mắt vẫn không rời cái dũa đang cà hết tốc lực.
- Nhanh lên Th ơi, mấy ổng tới rồi kia, mày làm gì dưới đó mà lâu thế??
- Đây, đây! biết mấy giờ rồi không mà hét om sòm thế hả?
Nhìn thấy bé Th đang khệ nệ xách cái bịch đựng hai trái dưa hấu thiệt bự đi từ dưới bếp lên mà lòng mình vui như vừa tới trắng, có 4 con heo ngoài đời. Thế là cuối cùng ẻm củng đi rồi, quá đã.
- Xách theo chi cho mệt vậy em, tụi anh có mua mà? – mình nhẹ nhàng đằm thắm.
- Hìhì, sợ em ăn hổng đủ nên đem theo vậy mà.
Tính nói “bộ người hay heo mà ăn dữ vậy?” nhưng thấy nó hơi thô nên thôi, mình đổi câu khác.
- Trời, em lo xa quá, đưa đây anh xách cho!
- Dạ!
- Để tí lên xe dũa tiếp H ơi, trễ rồi!– thằng Tr sốt ruột lên tiếng.