..em ra, lý do là vì lúc đó vết thương từ mối tình đầu tan vỡ vẩn còn rĩ máu nên em đâm đầu vào học để quên đời, không muốn để ý đến những chuyện khác và nhất là người khác giới.
Chả biết bữa đó trời xui đất khiến thế nào khi mà đến tiết mục song ca, có cả trăm bạn nam tây có, ta có giơ tay xung phong đòi song ca với Linh mà nhỏ lại nhắm trúng.....em, nhỏ kéo em lên ca chung với nhỏ. Hơi bị bất ngờ nhưng đang trong tình tạng bất khả kháng nên em đành nhắm mắt đưa chân bước lên sân khấu mà ca với tâm trạng rất chi là khó tả (ngượng chết đi được).
Bản nhạc kết thúc, em nhanh chân rời khỏi chổ đó (lúc đó em còn nhát lắm ), nhỏ Linh biết ý nên chạy theo em.
Linh: Xin lỗi bạn vì chuyện lúc nãy.
Em (cố ra vẻ bình thường): Không, không có gì đâu, chỉ là bữa nay mình không được khỏe thôi, bạn không cần bận tâm
Linh: Mình xin lỗi, tại bạn giống người đó quá (nói khẽ)
Em: Hả?
Linh: À không, không có gì
Sau chuyện đó không biết là vô tình hay hữu ý mà em và nhỏ gặp nhau nhiều hơn, dần dần thân nhau hơn, cùng là sinh viên xa nhà nên tụi em chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện, tâm sự về nỗi vui buồn trong cuộc sống du học sinh, tâm tình về nỗi niềm kẻ xa xứ nơi đất khách quê người. Rất tự nhiên, rất êm đềm, nhẹ nhàng như cơn gió và trong mắt mọi người em với nhỏ trở thành 1 đôi lúc nào mà em cũng không hay. Nhưng sự thật thế nào chỉ em và nhỏ hiểu. Trong một buổi chiều mưa bụi nhỏ hẹn gặp em và
Linh: Cho Linh xin lỗi vì những chuyện thời gian qua
Em: Xin lỗi? xin lỗi chuyện gì?
Linh: Thú thật là mình đang tương tư một người, nhưng người đó lại không thích mình, mình xin lỗi bạn, đáng lẽ mình không nên như vậy, tại bạn giống người đó quá
À, ra là vậy, thời gian qua em chỉ là hình bóng thay thế của người con trai khác, em không bất ngờ vì bù lại cho mối tình đầu dang dở ông trời đã bù lại cho em một linh tính (mà người ta hay gọi là giác quan thứ 6) khá là nhạy bén, em đã đoán được từ trước vì nhỏ hay nhìn em từ phía sau nhưng khi em quay đầu lại nhỏ lại quay mặt đi chổ khác, mắt nhìn về nơi xa xăm, nhỏ cố lảng tránh ánh mắt em, bấy nhiêu đó thôi là đủ để em hiểu nhỏ đang mong chờ một điều gì đó và chắc chắn điều đó không phải là em.
Cũng vì ít nhiều đoán trước được vấn đề (dù chưa rõ nó như thế nào) nên em không trông mong, hy vọng gì vào mối quan hệ này, mối quan hệ này chỉ là để khỏa lấp cho tâm trạng cô đơn, trống trải của cả 2 và vì vậy nên nó rất mong manh.
Em: Không, không có gì đâu, trước giờ mình vẩn xem Linh là bạn, mình không có ý gì khác.
Linh: Vậy à, thế mà mấy bữa nay mình cứ lo sẽ làm bạn tổn thương
Em: Bạn không cần phải lo, giờ mình chỉ lo học thôi, không muốn để những chuyện khác làm phân tâm
Rồi em tiếp: Sau này mình vẩn là bạn chứ?
Linh: Dĩ nhiên rồi, mình vẩn là bạn
Vậy là em và nhỏ chia tay, êm đẹp, nhẹ nhàng như thể không có gì xảy ra, cả 2 vẩn coi nhau là bạn, à mà sao lại gọi là chia tay nhỉ? em và nhỏ đã có gì với nhau đâu? buổi gặp hôm đó chỉ là định hình lại cho chính xác mối quan hệ của tụi em thôi.
"Mối tình" thứ 2 đã đến và đi như vậy đấy, êm đềm như dòng chảy của dòng sông.
Một thời gian sau Linh bỏ học và Việt Nam, thời gian đầu tụi em còn thỉnh thoảng liên lạc trò chuyện với nhau, dần dần thì như 2 cánh chim trời bay về 2 phương trời khác biệt tụi em mất hẳn liên lạc.
Quay về chuyện chính, lúc đó là tháng 4/2012 sau khi thuyết phục được ba mẹ cho em với gái cơ hội, người em cứ như ở trên mây, vừa mừng vừa hồi hộp
Lúc đó gái vẩn còn ở Úc để lo cho xong đồ án tốt nghiệp nên chưa sang Việt Nam được. Tranh thủ thời gian đó em vừa làm việc công ty vừa cố tận hưởng những giây phút tự do cuối cùng của đời độc thân trước khi an vị trong "nhà giam hôn nhân" mà em biết chẳng bao lâu nữa em phải "chấp hành bản án"
Một ngày chủ nhật đẹp trời, điện thoại em vang lên bản scarborough fair quen thuộc, nhìn lại ra là thằng Dương (thằng bạn thân mà em kể bên thread bên kia đấy ợ) gọi em.
Em: Gì đó mậy?
Nó: Lâu quá không gặp, dạo này quên hết anh em rồi ha
Em: Tao đâu có quên, tại dạo này bận quá
Nó: Bữa nay rảnh không, đi cafê chơi, để tao thông báo một tin quan trọng.
Em: Tin gì?
Nó: Tao sắp lấy vợ
Em: Trời đất, sao lẹ quá vậy? chừng nào?
Nó: Tháng sau cưới, mày rảnh không đi uống cafê chơi, sẵn tao đưa thiệp hồng luôn.
Em: Ok, gặp ở quán nào
Nó: Tao đang ở trong viện, chắc phải 1 tiếng nữa (=.=')
Em: Hay gặp ở quán cafê gần chổ mày làm đi, để tao chạy sang.
Nó: Ok, vậy cũng được.
Vậy là em tới quán như đã hẹn để chờ nó, nói thêm về thằng Dương, nó là bạn học chung với em từ nhỏ, cuối cấp 3 em và nó cùng thi vô y dược, kết quả là nó đậu còn em rớt (dù sức học em hơn nó ), sau nó làm bác sĩ ở một bệnh viện ở SG.
Đến nơi em ngồi chờ nó, chờ một hồi thì em mắc.......toilet . Em vội ra phía sau tìm WC , đang loay hoay ở sau vườn thì em nghe đâu đó một giọng nói quen thuộc.
- Chị ơi, xin chị ráng giúp em, em hết cách rồi
- Không được đâu em ơi, em ứng trước lương nhiều lắm rồi, chị không giúp em được nữa đâu
Đáng lẽ em đã quay đi nếu không phải vì loáng thoáng nhìn thấy cô phục vụ đó trong rất quen, và nhìn lại ra là Linh . Không ngờ nơi này em lại hội ngộ cố nhân.
Lúc đầu thấy cảnh đó cứ tưởng mình hoa mắt nhìn nhằm nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là Linh , kỳ lạ Linh là tiểu thư con nhà giàu sao lại ra nông nỗi này
Em định tới hỏi chuyện nhưng thấy đường đột vậy thì vô duyên quá nên em nép vào sau chậu kiểng để....hóng
Cuộc đối thoại tiếp diễn:
Linh: Chị ơi, xin chị giúp em, con em đang bệnh nặng, em hết cách rồi
Chị chủ quán: À thôi, để chị coi lại đã, không phải chị không muốn giúp em mà là vì chị cũng có cái khó của chị, giờ em vào làm tiếp đi, để chiều mình nói chuyện tiếp
Con em (???) Linh đã có con rồi sao
Lát sao khi thấy chị chủ quán quay đi em liền ra gặp Linh.
Em: Linh, Linh ơi.
Linh: Dạ, xin lỗi quý khách cần gì
Em: Là mình nè, Linh không nhớ mình sao
Linh: Anh là là??? là bạn à
Em: Phải, là mình đây, lâu quá rồi mình không gặp nhau, dạo này Linh có khỏe không?
Linh: Mình vẫn khỏe , mà mình xin lỗi, mình phải làm việc rồi, bạn cứ tự nhiên, mình xin phép (nói rồi Linh định quay đi)
Em hiểu tâm trạng Linh rất đó, Linh vốn là tiểu thư Hà Nội con nhà giàu, trâm anh đài cát, bây giờ lại sa cơ đến nhường này hẳn gặp lại bạn cũ sẽ khó xử lắm
Em (níu Linh lại): Khoan, Linh đừng đi, Linh còn nhớ mình hứa với nhau gì không? dù có chuyện gì xảy ra thì mình vẩn coi nhau là bạn.
Linh (tươi cười giả lả): Thì Linh vẩn coi bạn là bạn mà, chỉ là giờ Linh đang bận không thể tiếp chuyện được thôi.
Đến nước này thì em đành huỵch toẹt ra: Mình nghe hết rồi Linh à!