m xem điểm dễ thương ở đâu .Cuối cùng thì tất cảđều đồng ý Bảo Ngọc mới là dễ thương nhất!
Nhật Nam cũng nhìn theo, đôi mắt đầy yêu thương, cậu khẽ mỉm cười.
Hình như cô ấy đã lấy lại được tinh thần
Cậu phải cố lên…
Phải đợi tôi….
**************************************
- Hộc…hộc…!!!!- Thanh Linh thở dốc khi kéo cửa bước vào văn phòng hộihọc sinh .Nó lầm bầm nguyền rủa mấy tên chạy như ma đuổi làm nó muốn hụt hơi .
Nó bước đến bàn, ngồi phịch xuống .Dù sao vận động một chút cũng làm nó cảm thấy thoải mái hơn, đầu óc bớt nặng nề .
Lâu rồi nó chẳng được nhìn thấy Nhật Nam, cũng không được nói chuyện với cậu …
- Thanh Linh!
Linh giật mình, nhìn ra cửa lớp Bảo Ngọc đang bước vào, cô bé cười rất tươi…
- Chào cậu!- nó cười
- Tớ…không làm phiền cậu chứ!- đôi mắt cô bé long lanh.
- Không…cậu ngồi đi!- ánh mắt ấy làm nó bối rối.
Bảo Ngọc ngồi trước mặt nó, mặt cô bé buồn buồn….
- Tớ vào học được 1 tuần rồi, nhưng chưa có lúc nào nói chuyện được vớiLinh… hình như Linh ghét tớ…- đôi mắt long lanh như sắp khóc.
- Không… không phải đâu! – nó bối rối phân bua- chỉ là tớ…hơi bận việc của hội thôi..
- Vậy là Linh không ghét tớ!- Ngọc nhìn nó hi vọng.
- Ừm…làm sao tớ ghét một cô gái dễ thương như cậu được chứ… !- nó mỉm cười, Ngọc giống như một đứa em gái đang làm nũng nó.
- Tớ gọi Linh là chị được không ? Dù Linh bằng tuổi tớ nhưng tớ thấy Linh rất mạnh mẽ… Tớ luôn mong được mạnh mẽ như Linh…
- Ừm….- cảm giác Ngọc mang lại cho nó thật nhẹ nhàng.
- Chị Linh !!!!- Ngọc reo lên vui vẻ, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Linh.
Trong một thoáng, nó thấy ngạc nhiên rồi nó nở nụ cười vui vẻ. Nó không thể ghét cô bé này được !
Những ngày sau đó, Bảo Ngọc bám theo Linh không rời. Nó vừa đến lớp,Ngọc đã chạy ngay tới hỏi han và chia sẻ bữa sáng với nó. Nó đi tuần,Ngọc đi theo. Nó quát, Ngọc cũng quát ! Nó chạy, Ngọc cũng chạy hụt hơicuối cùng nó lại phải dừng lại dỗ Ngọc. Nó làm việc trong văn phòng hội, Ngọc kiên nhẫn ngồi chờ đến ngủ gục
Nhật Nam đến lớp, Ngọc cũng không để ý như trước nữa, cô bé chạy theoLinh mọi lúc mọi nơi và vẫy tay chào Nhật Nam một cách vui vẻ.
Cảm giác Ngọc mang lại cho nó là cảm giác của một cô em gái bé bỏng đáng yêu, nó thật sự sợ làm trái tim yếu ớt này phải buồn. Cảm giác che chởcho Ngọc làm nó cảm thấy ấm áp trong lòng. Nó cũng có một cô em gáinhưng cảm giác Ngọc mang lại cho nó còn mạnh hơn nữa… Nó thật sự đã coiNgọc là một người mà nó yêu thương.
Nghĩ đến chuyện của Ngọc với Nhật Nam, nó cảm thấy chạnh lòng. Ngọc làmột cô bé ngây thơ, mọi chuyện chắc Ngọc cũng không biết gì cả, nếu vậythì ba Nhật Nam thật tàn nhẫn, ông ấy lỡ để Ngọc phải chịu thiệt thòithế này…
Sân thượng…
Ngọc đang dựa vào vai Linh, ngủ gà gật…
Linh thở dài, nó buông thõng quyển sách trên tay xuống, bầu trời đẹp quá !
- Chị Linh buồn hả ?- tiếng Ngọc khe khẽ
- Không….- nó khẽ đáp- em dậy rồi à ?
Ngọc ngồi thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn nó bằng ánh mắt buồn rầu.
- Ngọc thấy chị hay thở dài…
- Là do chị có nhiều việc phải nghĩ quá thôi- Linh cười.
- Không đúng…Ngọc biết chị buồn mà… Ngọc cũng buồn nữa…
- Sao thế ? Em cảm thấy không thoải mái ở đây à ?
- Không… em…em buồn vì anh Nhật Nam…
Cái tên Nhật Nam làm Linh thoáng rùng mình. Mắt Ngọc ươn ướt, con bé bắt đầu sụt sịt:
- Ba anh bảo em chuyển về đây để anh ấy tiện chăm sóc cho em! Nhưng emthấy anh Nhật Nam bây giờ khác lắm… Hình như anh không thích Ngọc nữa!!Ngọc buồn lắm!
Cô bé bắt đầu khóc nức nở.
Linh vội vàng vỗ nhẹ lên vai Ngọc, lúng túng:
- Ngọc, đừng khóc! Chị thấy Nhật Nam rất quan tâm em mà! Ngày nào cũng đến lớp hỏi thăm em…
- Anh ý chỉ cố tình làm vậy thôi! Nhưng mắt anh Nhật Nam không nhìn Ngọc nữa, Ngọc nói gì anh cũng không cười… Ngọc rất thích anh Nam… không cóanh Nam, Ngọc chết mất!!!!!
Ngọc gục vào vai Linh khóc nức nở
Linh thở dài, nó vỗ nhẹ lên lưng Ngọc:
- Một cô bé dễ thương như em làm sao mà Nhật Nam không thích được chứ!
- Thật hả chị?- cô bé ngước mắt nhìn nó hi vọng.
- Ừm….- nó buồn rầu đáp
- Nhưng… nhỡ anh ý thích người khác rồi thì sao?- Đôi mắt Ngọc hốt hoảng.
Một cái kim khẽ chích nhẹ vào tim Linh, cảm giác nhói đau lan ra khiến toàn thân nó đang bủn rủn.
- Chị…chị thấy hình như Nhật Nam không thích ai cả đâu…. Em cũng thấy đấy! Ngoài em ra Nhật Nam chẳng để ý đến ai cả!
- Vâng….- Ngọc khẽ lau nước mắt, hai đôi má khẽ ửng hồng- Em kể cho chị nghe chuyện của em với anh ý nhé!
Mắt nó bỗng nhiên tối sầm, nhưng không lỡ từ chối ánh mắt vui vẻ của Ngọc, nó gượng gạo gật đầu.
Mỗi lời nói đều như những mũi kim đâm vào lòng nó .Câu chuyện giữa NhậtNam và Bảo Ngọc hiện ra thật sinh động trong lời kể mơ màng của cô bé.Linh cắn răng thật chặt, nó sợ rằng mình sẽ khóc
Nó thật sự không có đủ can đảm làm tổn thương một cô bé như Bảo Ngọc, mà so với Nhật Nam có lẽ nó cũng phải là một người phù hợp.
Tim nó như chết lặng, từng luồng sinh lực như đang bị từng cơn gió cuốn đi….
**************************************
- Phù…..- Thanh Linh thở hắt khi đặt tập hồ sơ cuối cùng lên bàn.
Kết thúc công việc trong ngày của hội, Linh nhìn đồng hồ, còn 1h nữa mới đến giờ đi làm . Dựa lưng vào ghế, nó thở dài mệt mỏi .
Từ hôm nói chuyện với Bảo Ngọc, lòng nó không được yên ổn. Lúc nào cảmgiác buồn bã cũng bám theo nó, nó sợ ánh mắt của Nhật Nam, sợ chạm mặtvới cậu. Có cảm giác như nó đang chạy trốn…
Đúng! Bảo Ngọc xứng với Nhật Nam hơn mà nó cũng không thể làm Ngọc phảikhóc… Nhớ đến vẻ mặt của Ngọc là trái tim nó lại chùng xuống, muốn gụcngã.
Úp mặt xuống bàn, nó cũng không biết mình phải làm gì nữa..
Những giọt nước mắt nó đè nén chợt rơi xuống…
Cắn chặt môi thì mình thôi yếu đuối…
Nhưng những đợt cảm xúc đang dội lên tim nó cồn cào…
Cảm giác khó thở lúc nào cũng vây đến mỗi khi nó nhớ đến gương mặt của Nhật Nam…
Nó xác định là mình sẽ phải bỏ cuộc, nhưng những nỗi đau này khiến nó không thể đứng vững được…
Nó day dứt không biết nên làm gì và làm sao cho đúng!
Thanh Linh đứng dậy, nó có cảm giác hơi loạng choạng, bám tay vào mépbàn để đứng vững, nó lau nước mắt, tự nhủ mình phải cứng rắn lên, nóbước đi….
- Á!!!!!!!
Một bàn tay kéo nó thật mạnh. Ai đó đang bịt chặt lấy miệng nó
Cánh cửa hé mở.
- Chị Linh ơi!!!!- tiếng Bảo Ngọc vui vẻ
- Ủa? Chị về mất rồi à?- tiếng cô bé chùng xuống…
Tiếng cánh cửa khép lại, cô bé đã đi mất….
Đứng sau tủ đựng tài liệu của văn phòng hội học sinh, Thanh Linh cố gắng cử động nhưng không được, bàn tay đang ôm nó chặt quá. Nó cố ngước mắtlên nhìn và mắt nó mở to khi thấy Nhật Nam.
Cậu mỉm cười nhìn nó, suỵt một tiếng rất nhỏ, cậu bỏ tay khỏi miệng nó.
- Sao…sao cậu lại ở đây ?- mặt nó đỏ bừng, nó bối rối đẩy Nhật Nam ra.
Nhưng đôi tay cậu ôm nó không hề nhúc nhích, thậm chí còn siết eo nó mạnh hơn.