-Tớ đã để một ít đồ phục vụ ở phòng bên cạnh! Hãy thay đồ và làm việc đi thôi!!!
-Nhanh!!! Nhanh lên!!!- mấy tên hò hét nhau rồi bắt đầu chạy.
Nhật Nam đẩy cửa lớp bước vào, Thanh Linh đang tất cả chạy khắp các bàn . Sự xuất hiện của cậu làm tất cả mọi người đều phải chú ý, giống như một ánh sáng lạ đầy hấp dẫn thu hút mọi ánh nhìn. Cậu cầm một ấm pha cà phê và đi một lượt các bàn:
-Cô có muốn một ly cà phê không quý cô?
Cô gái ngay lập tức bị vẻ lịch lãm và ánh mắt hút hồn của Nhật Nam làm cho đỏ bừng cả mặt:
-Vâng…vâng….- cô khẽ đáp.
-Quý ông cũng muốn chứ?- cậu mỉm cười với cậu bạn trai ngồi bên cô gái, cũng đang sửng sốt trước Nhật Nam.
-Vâng…vâng…cảm ơn!
Không khí trong quán đã thay đổi hẳn, những vị khách bên ngoài bắt đầuchú ý và bước vào quán, chủ yếu là các bạn gái. Mấy tên con trai lớp 11b đã thay đồ xong từ lúc nào và đứng há hốc ở trước cửa:
-Woa!!!!! Tuyệt quá! Tớ cũng sẽ làm được như vậy!
-Có vẻ rất vui!
-Nhiều bạn nữ quá!!!
Cả bọn đều sung sức chạy vào:
-Quý cô có cần gì thêm không?
-Món nem rán này là dành riêng cho quý cô đấy!
-Hãy uống chút trà cúc! Nó sẽ làm làn da quý cô trở nên rạng rỡ….
Thanh Linh đứng dựa vào cửa lớp, một cái gì ấm áp đang lan tỏa trongmạch máu của nó. Tốt quá rồi! nó thở phào nhẹ nhõm. Nhật Nam đừng từ xanhìn nó mỉm cười trong một cái nháy mắt đầy mê hoặc, nó cũng mỉm cười.
***************************
Buổi tối là thời gian cho các tiết mục văn nghệ và giao lưu giữa cáclớp, Thanh Linh cảm thấy người mệt mỏi. Tìm một khóc khuất trên hànhlang, nó ngồi phệt xuống thở hắt ra! Khung cảnh dưới sân trường mới đẹpvà lung linh làm sao! Đây khẳng định là một hội trại tuyệt nhất…..
-Ủa? Sao cậu lại ở đây vậy?
Một tiếng nói cất lên làm nó giật mình, quay ra, Nhật Nam đang bước lạithật chậm về phía nó. Nhìn cậu cũng có vẻ mệt mỏi, thở phù trong miệng,cậu kéo mạnh chiếc nơ cho lỏng bớt.
-À…. Tôi chỉ muốn ngồi nghỉ một chút thôi- nó nói rồi dựa lưng vào tường- Mà sao cậu lại ở đây?
-Tôi cũng muốn nghỉ…- Nhật Nam cười, ngồi xuống bên cạnh nó.
-Nhật Nam…hôm nay thực sự cảm ơn cậu…
Nhật Nam nhìn nó đang nói xa xăm
-Tôi là hội trưởng và đáng lẽ phải nghĩ đến nhiều việc hơn… nhưng đúng là tôi đã bị chi phối quá nhiều,
tôi đã không công bằng với họ…
-Không….tôi thấy hôm nay cậu đã làm rất tốt- Nhật Nam vỗ nhẹ lên đầu nó.
-Tôi lại chịu ơn cậu nữa rồi…
-Vậy thì tôi muốn được trả ơn- Nhật Nam cười, nâng cằm và nhìn thật gần vào mặt nó.
-CẬU ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?- nó quát, mặt đỏ bừng- ĐỪNG CÓ MÀ ĐI QUÁ ĐÀ NHƯ THẾ!!!
-Cậu không thấy tôi đang là một quý ông phong nhã à? Tôi là một người rất ấn tượng đấy!
-Thôi đủ rồi!!! Cậu lúc nào cũng giỡn được!- nó bối rối đẩy Nhật Nam ra và chạy đi.
Nhật Nam nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh khuất sau những bậc thang, cậu mỉm cười.
Hội trưởng…. xin hãy nhận lấy bó hoa này!
Linh nhìn vào mấy tên ngốc với ánh mắt hình trái tim đang nhìn mình màcó cảm giác như máu trong người mình đang đông cứng lại. Không hiểu vìsao mà từ hôm hội trại đến bây giờ, mấy tên ngốc lớp 11b này lại trởthành fan của nó, suốt ngày cứ đi theo nó và làm những chuyện điên rồ.
-Mấy cậu đang làm gì vậy?- nó giật lùi từng bước
-Bọn tớ rất ngưỡng mộ Thanh Linh!!- cả bọn đồng thanh
-Thanh Linh có gương mặt của thiên thần trắng khi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu….
-…gương mặt của thiên thần đen khi tức giận đầy sức mạnh và sức hút ghê người….
Quỷ thần ơi!! Mấy tên bị lệch dây thần kinh rồi hả trời??? Thanh Linh có cảm giác cả hàm răng mình đang rơi tụt xuống tận mặt đất vì kinh ngạcquá đỗi.
-Mấy cậu có thôi cái trò nhảm nhí này đi không?- nó tức giận, gằn từng tiếng, cả khuôn mặt tràn đầy sát khí
-Ôi! Linh thật mạnh mẽ…..
-VỀ LỚP NGAY CHO TÔI!!!!- nó quát lên
-Lời của Linh chính là mệnh lệnh….
Nó bước đi, không ngừng lầm rầm than thân trách phận trong lòng.
**************************************888
Giờ ra chơi….
Nó đang đi tuần như thường lệ, nhưng dường như hôm nay có vẻ yên bình hơn. Nơi này đang thay đổi dần dần….
Trời rất xanh….
Nắng nhẹ…
Có tiếng chim hót lảnh lót sau những lùm cây…
Rầm rầm rầm!!!!!!
Yên bình ở chỗ nào chứ? Đầu nó như muốn bốc hỏa khi khung cảnh thần tiên trong giấc mơ của nó bị đánh
cắp một cách thô bạo vô nhân đạo. Nó kéo mạnh cánh cửa, một toán namsinh đang ăn bánh mì tranh cướp của mấy nữ sinh, chạy rượt đuổi nhau lốnhố ở bên trong. Nhìn gương mặt của mấy nữ sinh, nó không thể nào kìmgiữ được cơn giận đang bùng lên trong đầu.
-CÁC CẬU MUỐN BỊ PHẠT THẾ NÀO ĐÂY?
Mấy tên con trai như bị hóa đá khi nó bỏ đi sau khi đã tặng trên tránmỗi tên một chữ “phiền phức” bằng tương ớt chinsu fụt một cách rất nênthơ. Bỗng nó giật mình, có bóng người quen thuộc đang đi ngoặt cuối hành lang. Nó vội vàng tìm chỗ nấp sau gờ cửa lớp.
Đó chính là Nhật Nam- cậu cảm thấy hơi kì lạ, nhìn quanh một lượt cuối cùng cậu mỉm cười và bỏ đi.
Không xong rồi! Nó thầm nghĩ rồi ngay lập tức ù té lên sân thượng. Nóđang tránh mặt Nhật Nam và lí do không có gì khác ngoài việc nó sợ cáihợp đồng bất đắc dĩ nó đã “kí”. Nó không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu ta thêm nữa, nhưng cũng chưa tìm thấy cách giải quyết nào, cũng chưa tìmthấy một công việc mới nên tốt nhất tạm thời nó không nên gặp cậu ta. Cứ ra chơi là nó lại tìm cách trốn, công việc của hội nó quyết định mangvề nhà làm, mỗi lần ra về là nó ù té chạy.
Thanh linh thở dài, nó khoanh tay trước lan can rồi gục mặt vào đấy, dạo này nhiều chuyện quá mà nó chả biết phải giải quyết ra sao.
-Để xem cậu còn trốn tôi được nữa không ?- một giọng nói nhẹ nhàng phảhơi ấm vào tai làm nó giật mình, mấy sợi tóc sau gáy dựng đứng cả lên.
Nó giật mình đánh thót, và nếu như không phải đang đứng trước lan canthì nó đã bắn xa hàng mét rồi. Nó quay mặt lại và nhìn thấy nụ cườinghịch ngợm của Nhật Nam đang dí sát vào mặt mình. Mặt nó đỏ bừng, nó cố đẩy đôi tay Nhật Nam đang nắm lấy thanh sắt lan can kẹp nó lại, tìmđường thoát thân:
-Hả?...- nó phân bua- cậu nói gì thế ? Tôi tránh mặt cậu bao giờ!
-Cậu còn dám chối hả?- Nhật Nam nói, khuôn mặt càng lúc càng dí sát vào mặt nó.
Linh thở dồn dập, nó thấy trống ngực đập thình thịch. Nhật Nam nhìn biểu hiện trên gương mặt nó, cậu cười hồn nhiên:
-Tôi biết hết đấy! Tôi đếm đủ những lần cậu chui xuống gầm bàn, chạyvào nhà vệ sinh, núp sau thùng rác, rúc vào bụi cây để trốn tôi đấy!!!!
-Hả?- mặt Thanh Linh như hóa đá, miệng nó không khép lại nổi.
-Thế nên sau giờ học…- Nhật Nam cười khúc khích- cậu phải đến nhà tôi !
Nhật Nam giúi vào tay nó một mảnh giấy được gấp gọn gàng, nhìn vào mắt nó, cậu nháy mắt:
-Nếu cậu không tới, tôi sẽ bắt cậu phải bồi thường cho