iểm khá. Hằng vừa học xong năm thứ ba, nếu năm cuối không sa sút thì sẽ có thể tốt nghiệp loại khá, và với bảng điểm này, cộng với ngoại hình và khả năng ăn nói, Hằng hoàn toàn có thể xin được việc lương cao. Tôi đưa trả bảng điểm, nói Hằng cất hết giấy tờ đi.
- Vậy là anh tin em.
- Ừ, ngay từ đầu anh đã nghĩ là anh cứ tin em đi, còn nếu có chuyện gì lộ ra thì anh sẽ mặc định xem toàn bộ câu chuyện của em là dối trá. Em học cũng tốt đó, cố gắng giữ kết quả này. Anh biết có những sinh viên tốt nghiệp ngành này trường em có công việc tốt không kém gì sinh viên những trường danh tiếng đâu.
- Vậy còn điều kiện của anh, anh đã suy nghĩ chưa.
- Em nói là anh muốn gì, em sẽ cố gắng đáp ứng đúng không?
- Dạ, miễn là đừng quá khả năng của em, trừ … trừ - Hằng ngập ngừng.
- Em cứ nói đi, đừng ngại.
Hằng nói lí nhí:
- Anh muốn gì, em sẽ cố gắng đáp ứng, nhưng … nhưng em không ngủ với anh được.
Thấy tôi im lặng, Hằng sợ tôi không hài lòng, vội nói:
- Nhưng nếu anh thích PG, em sẽ tìm người cho anh, em có thể đoán được ai làm PG có làm thêm nghề này.
- Em không hiểu gì về anh rồi.
- Đúng là em không hiểu, nhưng em đoán anh cũng như hầu hết đàn ông thôi. Ngay từ lần đầu gặp anh, em đã thấy anh nhìn em từ trên xuống dưới. Hồi ở Phan Rang, khi em mặc bikini, anh cũng lén nhìn em. Rồi em thấy anh rất rành về khách sạn.
- Em quả thật cũng rất tinh đó. Anh dĩ nhiên là phải có hứng thú với gái đẹp rồi, còn về chuyện khách sạn thì anh hay đi du lịch nên cũng quen, thế thôi.
- Vậy giờ anh nói đi, anh muốn em làm gì cho anh?
- Yêu cầu của anh là em phải sống tử tế, không bao giờ phạm lại sai lầm ngày trước. Anh sẽ giữ bí mật này cho em.
Hằng ngạc nhiên đến sững sờ. Tôi chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng nếu anh phát hiện em nói dối anh, hoặc em lại ngựa quen đường cũ, anh sẽ không giữ bí mật cho em nữa.
Hằng vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô bé không nói nên lời. Tôi uống ly cà phê một cách sảng khoái, tận hưởng cảm giác là một người cao thượng.
- Anh … anh … anh nói thật hả?
- Ờ.
- Anh không đòi hỏi gì hả?
- Thì anh đã nói rồi đó, yêu cầu của anh chỉ vậy thôi.
- Anh tốt như vậy sao?
- Anh chưa bao giờ nhận anh là người tốt.
- Anh thật sự không muốn gì hả?
- Ờ. Thế này nhé, anh không đòi hỏi gì, anh sẽ giữ bí mật cho em, xem như là anh giúp đỡ em. Nếu như anh có việc gì cần em giúp, anh sẽ nhờ, khi đó nếu em giúp anh được và muốn giúp thì em giúp anh, không thì cũng không sao, em không có nghĩa vụ bắt buộc phải làm gì cho anh. Em hiểu chứ?
- Em hiểu, em vẫn chưa tin được.
- Ờ, vậy bắt tay làm tin nhé.
Tôi đưa tay ra, Hằng rụt rè đưa hai tay ra, rồi nắm lấy tay tôi. Đôi bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại của Hằng như có một ma lực kỳ lạ, bỗng dưng tôi muốn kéo cô bé vào khách sạn, chạm đến những nơi khác, những nơi còn mềm mại hơn, gợi cảm hơn … Tôi giật mình buông tay Hằng ra. Chậc, chỉ mới cầm tay mà đã thế, thảo nào đàn ông mê mệt cô gái xinh đẹp này.
Cuộc nói chuyện sau đó trở nên dễ dàng hơn, và cũng nhanh chóng kết thúc.
Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, Hằng cứ yên ổn mà làm lại cuộc đời, sếp cứ vui vẻ với cô bạn gái trẻ tuổi. Tại sao tôi không yêu cầu Hằng điều gì ư, vì tôi nghĩ xét trên phương diện nào, Hằng cũng không phải là đối tượng để tôi đòi này nọ. Tôi không nỡ đi vòi vĩnh một cô bé sinh viên tỉnh, không muốn đụng vào bạn gái của sếp, và không thèm đi kiếm chác của một con cave.
Thế nhưng mọi chuyện đơn giản như thế.
C.10.
Vài hôm sau, Hằng gọi tôi. Cô bé hỏi chiều tối thứ năm đi uống cà phê được không, cô lại có việc cần nói với tôi. Hằng nói tên một quán cà phê, bảo tôi cứ đến đó, lên lầu và tìm một cái bàn gần cửa sổ, cô sẽ làm như vô tình gặp tôi ở đó.
Chiều thứ năm, vừa hết giờ làm là tôi về, ra quán cà phê đó và ngồi vào bàn gần cửa sổ như Hằng dặn. Gần đó là một bàn dài, có hai cô gái trẻ đang ngồi nghịch điện thoại. Gọi nước xong, không biết làm gì, tôi lấy laptop lên mạng. Bàn bên đó có thêm vài cô, cô nào cũng trẻ, cũng xinh. Đến khi bàn bên đó có tám người thì tôi nghe loáng thoáng cái tên Hằng.
Rồi Hằng đến, vừa lên lầu là tíu tít chạy lại chỗ các cô gái này. Các cô cười nói vui vẻ. Được một lúc thì Hằng bỗng gọi tôi ngạc nhiên. Tôi cũng giả vờ ơ à các kiểu, rồi Hằng giới thiệu với các bạn của cô tôi là bạn làm chung với người yêu của Hằng, chụp ảnh rất đẹp. Các cô gái xinh đẹp này nghe đến mấy chữ chụp ảnh đẹp lắm là xuýt xoa. Năm 2009 là thời điểm bùng nổ nhiếp ảnh nghiệp dư ở Việt Nam, rất nhiều người đầu tư máy ảnh DSLR để chụp vì thú vui, và cũng là thời điểm các cô gái thích được chụp ảnh.
Hằng qua bàn tôi, kéo ghế ngồi đối diện tôi, rồi giới thiệu rất nhanh các cô gái trong nhóm, kèm theo lưu ý ngắn gọn về tính cách, sở thích và nhất là tình trạng yêu đương của các cô. Đây là một nhóm PG trong công ty Hằng, hay làm chung với nhau nên cũng thân với nhau. Hôm nay, nhóm hẹn nhau đi uống cà phê rồi đi ăn tối. Rồi Hằng lấy điện thoại ra, nháy máy cho tôi. Như vậy, tôi đã có thêm số điện thoại thường dùng của Hằng, không phải số mà Hằng và tôi liên lạc bí mật với nhau thời gian vừa qua.
Hằng lại về bàn bên đó, cười nói vui vẻ. Tôi được cái có khả năng nhớ thông tin cơ bản rất nhanh, tôi review lại một lượt các cô gái, nhất là bốn cô chưa có người yêu. Xem ra, Hằng muốn giúp tôi có bạn gái đây mà.
Một lúc sau đó, một cô bé trong nhóm tên là Vy đi qua bàn tôi. Theo như Hằng nói Vy điệu đà, thích làm đẹp, đang có một anh chàng người yêu khá chán. Vy hỏi tôi có thể coi ảnh tôi chụp được không, và có thể nhờ tôi chụp cho Vy một bộ ảnh chân dung được không. Sẵn có laptop, tôi lục tìm vài bộ ảnh chân dung mà tôi từng chụp để cho Vy xem, thế là vài cô nữa cũng qua xem. Năm cô gái vây xung quanh tôi, không biết vòng một của cô nào cứ cạ cạ vào vai tôi, đầy kích thích. Các cô bé có vẻ thích ảnh tôi chụp. Vy hỏi tôi có dùng Facebook không, bắt tôi add Facebook của Vy, rồi xin số điện thoại của tôi và nhanh chóng thu xếp với tôi một cuộc hẹn chụp ảnh vào sáng chủ nhật.
Các cô gái ngồi tám chuyện với nhau một lúc thì kéo đi ăn. Chờ nhóm đó đi hết, tôi mới về. Tôi vào Facebook của Vy, cô bé này rất thích chụp ảnh, có một số album ảnh nhưng đa phần chụp bằng máy ảnh du lịch, có một album chụp bằng DSLR nhưng người chụp hơi non tay nên ảnh không đẹp, màu sắc thì loạn cào cào. Thế là tôi muốn chụp cho Vy một bộ ảnh thật đẹp để ai cũng phải khen, phải bấm like.
Tôi cũng lượn qua danh sách bạn bè của Vy, thấy được vài người trong nhóm PG vừa gặp. Một cô bé trong nhóm tên là Ly có một album ảnh mặc bikini, nhưng cũng chụp bằng máy ảnh du lịch. Bỗng dưng tôi lại muốn chụp bikini hoặc nội y. Từ trước đến giờ, tôi vẫn muốn thử chụp nội y, thậm chí là nude, nhưng không có người mẫu. Tôi từng chụp chân dung cho một vài bạn học cũ, với họ tôi chẳng thể nào rủ rê chụp loại ảnh thiếu vải đó. Thấy vài người chơi nhiếp ảnh chụp nội y hoặc nude, tôi chỉ mong có cô bé nào đó chủ động nhờ tôi chụp, nhưng dĩ nhiên làm gì có chuyện đó.
Ngày hôm sau, tôi kể với sếp tối hôm qua đi uống cà phê gặp Hằng đi cùng nhóm làm chung. Sếp cười, nói thấy có em nào dễ thương thì bảo Hằng làm mai cho. Tôi ậm ừ.
Kể ra thì đã gần một năm rưỡi kể từ khi tôi chia tay với ex. Một năm rưỡi vừa rồi, tôi có một mối tình thoáng qua để quên cô ấy, rồi sau đó có chăn một em rau. Cả mối tình thoáng qua và em rau đó đều không có gì đặc biệt và kết thúc chóng vánh. Từ Tết đến giờ, tôi chả có mối nào, một phần do không gặp cô gái nào làm tôi thấy thích, một phần do lười, và cũng có th