lên miệng thổi. Tiếng sáo nghe trầm bổng, du dương, khi thì hối hả như nước triều, khi lại bồng bềnh như vân vũ, ẩn trong đó nghe như một tâm sự cất sâu trong lòng. Thổi hết bài, ông Bách quay sang chỉ tôi cách vẽ lá bùa kia, cách bắt quyết ra sao, đọc câu chú thế nào. Môn này thực đơn giản mà lại hữu ích, tôi nghe qua hai lần là thuộc hoàn toàn. Xong ông bắt tôi làm thử cho ông xem, nghe xong, ông tấm tắc :
- Cậu có mệnh Chu Long, có thể học được tài nghệ trăm nhà mà không cần dựa vào huyết thống, đấy thực là cái may trong cái rủi của cậu. Nhưng cậu lại thiếu cái duyên nên khó mà thành tài được. Ấy thế mà môn này lại có duyên với cậu, cậu lại có duyên với Thanh Âm Du Dã. Sự đời thực là khó lường, bảo kiếm tầm chủ nhân. Tài nghệ này chỉ cần cậu cố gắng trau dồi thì sẽ vượt cả ta.
Chuyện thứ chín: Nghĩa vợ tình chồng
Cũng đã gần tháng kể từ ngày vạch chia đất sống đất chết, làng yên ắng, đêm đêm chỉ thi thoảng nghe tiếng đì đùng trong núi như ai nổ mìn. Rằm tháng tám năm đó, ông Bách từ Thiểm Tây sang thăm thằng Việt, vợ con tôi và hai mẹ con Ngọc Anh cũng về, nhưng Linh thì đột nhiên không từ mà biệt.
Căn biệt thự vốn ít hơi người giờ bỗng chốc vui vẻ, đầm ấm vô cùng. Đám trẻ nhỏ cứ xúm vào ông Bách, đòi ông kể truyện ma. Nghe xong đứa nào cũng rúm lại rúc vào bố mẹ mà vẫn thích. Một hôm, hai đứa bé đang chơi ngoài sân với ông Bách thì đột nhiên hai đứa đồng loạt chạy vào trong nhà, túm áo người lớn chỉ ra ngoài, bảo :
- Bố ơi! Chú Việt ơi! Cụ bị người lạ bắt nạt! Hứ Hứ Hứ!
Hoảng quá, cả bọn vội chạy cả ra ngoài sân xem sự thể. Ngoài sân, ông Bách đứng chắp tay sau lưng, bình thản nhìn hai người đàn ông lăm le trước mặt. Hai người đó một già một trẻ, người trẻ thì cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đô con không kém gì thằng D, người già hơn trông lùn, béo, đầu trọc lốc. Ông già đầu trọc lên tiếng :
- Gọi thằng Việt ra đây cho ta dạy bảo!
Đậu xanh rau má! Lão nhiều tuổi thì nhiều tuổi thật mà sao ăn nói hách dịch thế. Thằng D gằm ghè, sấn lên quát :
- Ông kia! Ông là ai mà đến đây gây sự? Đừng tưởng nhiều tuổi mà tôi nể mãi nhé!
Ông già kia khinh khỉnh:
- Người lớn đang nói chuyện! Đừng có chen ngang. Biết khôn thì ra đây ông dạy bảo cho nhiều điều hay. Mà thằng Việt đâu sao không ra đây? Nó sợ quá trốn rồi hả?
Lúc này thì đúng là không nhịn được nữa rồi, tôi đang định bước lên nói lí thì ông Bách khẽ đưa mắt ra hiệu, tôi vội lùi lại. Ông Bách cười gằn, tay vuốt chòm râu bạc, nói:
- Con cháu nhà tôi tự khắc tôi biết đường dạy bảo! Không phiền đến lão Đinh nhà anh. Xét thứ bậc tôi hơn cả anh đấy.
Chợt người đàn ông trẻ hơn sấn sổ lên, quát lớn:
- Ông già biết cái quái gì mà lên mặt! Thầy tôi từ trước đến giờ nói ai thì người đó cấm có cãi. Ông đứng vào hàng nào mà đòi hơn thầy tôi?
Ông Bách quát giật:
- Im ngay!
Gã kia nghe thấy,giật mìnhngười lùi ra sau, lão Đinh quay ra bảo:
- Chỉ giỏi trò bắt nạt trẻ con! Thử cho hai đứa đọ sức xem thế nào, còn ta và lão thì chơi đánh cược.
Ông Bách cười ha hả, đáp:
- Nghe cũng được đấy! Nhưng lão chỉ còn bộ khung già này làm vật cược thôi, anh có gì làm vật cược?
Lão Đinh kia thoáng cau mày, ngẫm một lúc, lão ngần ngừ đáp:
- Được rồi! Vậy ta cũng lấy mạng già mình ra để cược! Nhưng trò của ta chỉ mới học đến Nhân Đẳng, tư chất lại đần độn, không thể nào bằng cháu lão được. Vậy ta đấu sức nhé!
Ông Bách chột dạ, còn chưa kịp đáp thì lão kia bồi thêm:
- Hay là lão sợ, thằng cháu lão cũng sợ! Thôi không sao! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà! Ông nội như thế thì thằng cháu làm sao khá khẩm hơn!
Thằng Việt nóng máu, bước ra thì đột nhiên thằng D khoành ta gạt lại bước lấn lên, nói to:
- Tôi Việt đây! Muốn đọ võ theo kiểu nào? Cứ thoải mái, tôi chấp cả?
Lão kia nhìn chăm chú hồi lâu, hỏi:
- Thằng này là thằng Việt?
Thằng Việt định trả lời thì thằng D khoát tay cản, ra hiệu mặc nó lo hết. Nó trả lời:
- Chẳng thật thì giả? Già đâu mà sao dốt thế?
Lão Đinh lừ mắt, cười hô hố đáp:
- Thế mà ta cứ tưởng truyền nhân nhà họ Trương tài giỏi thế nào? Cái danh Thần đằng hóa chỉ là danh hão! Trông tướng tá thế này mà cũng theo nghề được? Đúng là chưa đi chưa biết, đời có lắm trò bịp bợm!
Thằng D nóng máu xông vào, lão già lùi ra sau, phất tay bảo gã sau lưng đi lên. Giờ là trận chiến giữa thằng D và tên lạ mặt, chúng tôi ở ngoài vòng thì cứ thấp thỏm lo sợ, thằng Việt lại càng lo ác. Hai người giao đấu chừng hai hiệp thì gã kia bị trúng hai thoi quyền của thằng D vào vai và lưng, nhưng sao gã khỏe quá, trúng hai đòn của cột đột mà vẫn chưa ngã. Sang hiệp thứ năm, thằng D đổi thế bộ pháp từ cương mãnh sang âm nhu, di chuyển nhẹ nhàng đến sát bên người gã kia. Nhẹ nhàng tách vòng thủ của gã kia, đưa tay trái vào trong rồi bất ngờ chuyển thế cương, vỗ mạnh vào mạng sườn. Nhân lúc gã kia còn ngạt thở vì đòn, thằng D tung liền mười bảy đòn cầm nã, móc vào gân, quặp vào bắp, kết thúc bằng một đòn hiểm móc thẳng vào yết hầu gã. Bỗng nhiên, một cái bóng trắng vụt vào trong, hất thằng D lùi ra ngoài, thế nhẹ như bông. Thì ra lão Đinh đã lọt vào vòng chiến, thấy đệ tử mình gặp khốn liền ra tay cản đòn lại. Thằng D đang hăng máu đánh, chửi đổng :
- Ê thằng già! Sao mày lại chơi bẩn thế hả?
Rồi nó tuôn ra một loạt từ tục tĩu hết sức, nào là con bà mày hấp nhau trên bàn thờ đẻ ra thằng đầu trọc, rồi thằng bố mày ăn ở thất đức nên thằng con không có lông đầu. Mợ nhà nó, mày mà mình để ý, thấy nó hung hung lên là đã phải kéo hai đứa bé vào, đưa cho vợ bịt tai chúng nó ôm vào trong nhà, không thì hôm nay hai đứa bé ăn no toàn lời hay ý đẹp. Nghe thằng D chửi, gã kia đang nằm dưới đất cũng chửi giả lại, càng điên tiết thằng D lại càng chửi tợn. Nó lôi hết cả ông bà ông vải nhà kia ra xỉ vả, mà giọng thằng này thì oang oang như sấm, nghe váng cả óc. Bên kia, lão Đinh đỡ thằng đệ tử dậy rồi lão cũng xen vào chửi, hai cái mồm mà không đọ lại một cái mồm của anh cốt đột. Một bên thì chửi chơi bẩn, một bên thì chửi đánh đòn hiểm, không bên nào chịu nhương bên nào. Tiếng chửi đùm, chửi lấp kinh động khiến hàng xóm bu lại xem, thật là nhục mặt. Nhưng mấy người đang chửi thì không thấy gì, cứ đứng đó chửi cho sướng mồm. Ông Bách giờ ngớ người ra nhìn thằng D, chắc ông không ngờ thằng lầm lì ít nói này lại có vốn từ phong phú đến thế. Còn Ngọc Anh thì chau mày lại, bước ra túm tay áo thằng D giật giật, nói :
- Anh ơi đừng chửi nữa mà, vô văn hóa lắm!
Nghe vợ ngọt nhạt, thằng D im re, mặt nó từ đỏ bừng bừng, mắt trợn tròn như Trương Phi giờ chuyển ngay sang kiểu mềm yếu,nói :
- Anh nóng quá! Anh xin lỗi vợ! Thôi mình về, anh lại làm ông chồng đức độ nhá!
Trông thằng cốt đột thay đổi 180 độ, ông Bách lại ngớ ra nhìn ngạc nhiên, chòm râu rung rung nhìn vào hai đứa, không hiểu cô cháu gái mình có sức mạnh gì mà khiến thằng to đùng kia nó ngoan ngoãn như con mèo. Phía ngoài hàng xóm xem thấy hai người đi vào thì cũng về sạch, hết hứng xem. Còn về phần anh cốt đột thì vẫn đang hăng, quay lại chửi thêm vài câu mới chịu yên, dắt tay Ngọc Anh đi vào chỗ bọn tôi. Hai vợ chồng đang đi về thì tự nhiên gã kia, rút ra hai mũi dao, phóng thẳng vào Ngọc Anh. Nghe tiếng rít gió, thằng D vội quàng tay ra sau gạt hai mũi dao, nhưng nó chỉ gạt được có một, còn tay thì bị trúng dao. Đột nhiên thằng D đổ vật người ra, Ngọc Anh vội rút mũi dao, đè