ch, lẫm bẫm một mình :
- Nếu cứ như vầy, nó không qua được 3 hôm đâu, sao lại như thế được, quẻ Tiên Thiên sai sao, mình có quên gì không ...
Vừa nghe thầy Hai Lý nói Định không qua được 3 hôm, Lành sực nhớ lại lời dặn của Định, mà sáng giờ lu bu anh đã quên mất :
- A, con nhớ lại...
Mọi ánh mắt đều nhìn về anh, với những câu hỏi dồn dập :
- Mầy nhớ gì?
- Nhớ gì sao không nói ngay đi coi...
- Chú nhớ gì vậy? anh Định có dặn gì chú à?
Lành tháo sợi dây chỉ điều đeo chiếc túi vải nhỏ hình tam giác trên cổ xuống :
- Anh Định khi bảo con đi về, có trao cho con chiếc túi vải nầy, dặn con nếu anh ấy xảy ra chuyện thì đốt nó ngay, và trong vòng 7 ngày nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên, nhưng sáng giờ con quên mất...
Mắt thầy Hai Lý sáng lên, thầy tươi ngay nét mặt :
- Tao biết mà, phải như vậy chứ, đâu thể như thế nầy được...
Ông Bảy Thọ nhìn Lành :
- Mầy thiệt tình nha Lành, sao mầy quên gì mà quên ác vậy? Nó còn nói gì nữa không?
Lành lấm lét nhìn ông :
- Dạ không, ảnh chỉ dặn vậy thui hà...
Hạnh đi tới bên Lành, định dằn lấy chiếc túi vải :
- Chú Lành, đưa chị coi...
Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại :
- Đừng, con Ba, bây đừng đụng vào chiếc túi đó... Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi... hy vọng thằng Định sẽ được cứu...
Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành :
- Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành...
Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra... Người trong nhà của ông Bảy Thọ , đều có linh cảm người thanh niên xa lạ tên Định bị "trúng gió" nầy phải rất quan trọng với gia đình ông Bảy, khi họ thấy sự lo lắng của ông bà, nhất là cô Ba Hạnh, đã khóc sướt mướt trước bệnh tình của hắn ta, nên họ luôn túc trực và làm ngay những gì mà thầy Hai Lý cũng như ông Bảy Thọ cần.
Lành xé một miếng giấy nhỏ, bật hột quẹt mồi lửa và thả vào chiếc tô đã được Tỵ rót khoảng 2 chun rượu. Ngọn lửa bùng lên màu xanh nhạt, Lành thòng sợi chỉ điều bỏ chiếc túi vải hình tam giác vào, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn anh... Chiếc túi vừa chạm lửa, đã nổ một tiếng "tách" bốc lên sợi khói trắng như khói của cây nhang vừa đốt và ngọn lửa trong tô bốc cao lên hơn gang tay. Sợi khói bay lên chừng giữa nhà thì tan mất đồng thời ngọn lửa trong tô cũng tắt ngấm dù mùi rượu vẫn còn nồng, chiếc túi vải từ màu đỏ thẩm đã chuyển thành màu đen, cả sợi chỉ điều, nhưng còn nguyên vẹn không có dấu vết gì như vừa bị đốt. Lành cầm nó trên tay :
- Thầy Hai, Cậu Bảy à... sao nó nguội ngắt hà, lửa mà không cháy, sao kỳ vậy...?
Sửu và Tỵ và Hạnh xô tới :
- Thiệt không?... Thiệt vậy hở chú Lành?
Sửu, Tỵ đưa tay rờ thử và nhìn ông Bảy Thọ gật đầu, trong lúc Hạnh cũng muốn thử lắm, nhưng nhớ lời thầy Hai Lý lúc nảy nên cô không dám. Thầy Hai Lý hình như không để ý đến chuyện Lành vừa nói, vì thầy đang chú tâm xem mạch cho Định. Khi Lành đeo lại chiếc túi vải vào cổ mình, mọi người mới thấy thầy Hai Lý thở phào nhẹ nhõm, đặt tay Định xuống giường, thân người Định hình như không còn gồng cứng, răng cũng không cắn chặt như lúc nảy :
- Nó tạm ổn rồi , mạch tuy còn yếu nhưng đã có lại... Lành, chiếc túi đó mầy muốn đeo thì đeo, còn không muốn thì bỏ vô lò than đốt, chứ đừng liệng bậy bạ nha.
- Nhưng, lúc nảy lửa đốt nó không cháy mà thầy Hai.
- Ừ, nhưng bây giờ đốt thì nó cháy ngay...
- Dạ, nhưng thôi, con giữ để trả lại cho anh Định.
- Cũng được... Thầy quay sang ông Bảy :
- Mình ra ngoài nói chuyện đi, để nó nghỉ... thằng Lành với con Ba, coi nấu cháo lỏng đổ cho nó đi... bây giờ được rồi đó... để nó có sức...
Hạnh nhìn thầy Hai Lý :
- Vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh hả thầy Hai?
Thầy Hai Lý nhìn Định :
- Phải coi phần số nó như thế nào đã.
Hạnh tái mặt :
- Vậy không phải thầy nói ảnh đã được cứu sao?
- Trên đời cũng có nhiều việc mình phải để cho tự nhiên thôi... làm như lời tao dặn bây đi.
Ông Bảy Thọ đi theo thầy Hai Lý ra ngoài nhà mà bán tín bán nghi trước những việc xảy ra và vẽ úp mở của thầy nên vừa ngồi xuống ghế, bà Bảy chưa kịp rót nước ra chun, ông đã hỏi thầy Hai :
- Mọi việc bộ chưa xong sao hở thầy Hai? thằng Định có qua được không? thầy làm tui lo quá...
- Tui cũng chỉ đoán thôi... nhìn quanh không thấy ai, vì bọn trẻ ở nhà trong, thầy hạ thấp giọng :
- Trước sự việc xảy ra thì rỏ ràng là thằng Định kém, nên nó chẳng những đã không giải được bùa ếm của Mười Tung mà còn bị hành suýt chết , tạm thời bây giờ nó giữ được mạng, nhưng những ngày tới thiệt tình tui cũng không biết sẽ như thế nào, vì Mười Tung đã biết có người đến giải bùa của hắn, lẻ đương nhiên hắn phải diệt đối thủ của mình chứ.
Ông Bảy Thọ kêu lên :
- Trời ơi, vậy có cách nào để khuyên can anh Mười không vậy thầy Hai? Tui thiệt... thiệt... không còn muốn làm gì nữa hết á... tui dẹp luôn mấy chiếc ghe cho rồi...
Thầy Hai Lý bưng chun trà uống một ngụm :
- Tui đã nói với anh, bùa Lỗ Ban, đã ếm rồi thì không thể rút tay, nên chúng ta không thể nào đi năn nĩ Mười Tung được... anh đã nghe hắn nói "nhận chìm ghe, giết hết những người trên ghe" thì nếu hắn rút tay, hắn phải gánh lấy hậu quả nầy, anh nghĩ hắn chịu không?
Ông Bảy Thọ hai tay ôm lấy đầu mình tuyệt vọng :
- Vậy tui dẹp hết ghe, không bán buôn gì nữa...
Vừa nghe ông Bảy Thọ nói như vậy, thầy Hai Lý chợt đứng phắt dậy nhìn ông :
- Từ qua nhà anh đến giờ có một việc quan trọng mà vì lu bu quên hỏi anh, vậy chứ mấy đứa đi trên chiếc ghe miền Tây, từ lúc kéo nó lên ụ, anh có biểu đứa nào đi giao đồ cho khách hàng không?
Ông Bảy thò lỏ mắt nhìn thầy Hai Lý :
- Không có...
- Anh chắc chứ, nếu không thì thật may mắn, còn như nếu...
Nhìn thấy vẽ quan trọng của thầy Hai, ông Bảy Thọ e dè :
- Để tui hỏi thằng Tỵ lại coi, tui không có, không biết nó có không?
Dứt lời, ông gọi lớn :
- Tỵ ơi... ra tao biểu chút coi...
Tỵ từ nhà trong chạy ra :
- Cậu hỏi anh Định hả? con Hạnh đã đút cho ảnh được nửa chén cháo rồi đó...
- Ừ, vậy hả, nhưng tao muốn hỏi mầy, từ lúc kéo chiếc ghe miền Tây lên ụ, mầy có sai đứa nào trên ghe đi giao hàng gì cho khách không?
- Dạ không, cậu đâu có biểu con...
Thầy Hai Lý mừng ra mặt khi nghe Tỵ nói như vậy, nhưng bà Bảy khi nghe ông Bảy kêu Tỵ thì cũng đi theo ra, bà xen vào:
- Tỵ , bộ mầy quên thằng Sáu Mẹo rồi hả?
Ông Bảy Thọ ngạc nhiên trong lúc thầy Hai Lý nhìn Tỵ :
- Thằng Sáu Mẹo...?
Tỵ như chợt nhớ ra, gải tai :
- A, hôm qua lúc cậu Bảy đang chơi đờn ca thì nó xin phép con về thăm nhà ở Cần Thơ vì không biết chiếc ghe miền Tây lúc nào mới chạy lại, nó nói sẳn đem mấy bao vôi Càn Long giao cho vựa số 1 gần bên nhà nó thật tiện, con thấy cũng có lý nên đồng ý và đã nói cho Mợ biết...
Thầy Hai Lý hỏi lại :
- Nó là bạn ghe của mầy?
- Dạ.
Ông Bảy Thọ thấy việc làm của Tỵ cũng là đúng thôi, nhưng không hiểu thầy Hai Lý hỏi để làm gì. Như hiểu được suy nghĩ của ông, thầy Hai Lý thở dài bảo Tỵ :
- Thôi được rồi, mầy vô trong đi.
Tỵ vừa khuất sau cánh cửa buồng, thầy Hai Lý ngồi xuống ghế, móc gói thuốc Bastos xanh 0 lấy ra một điếu châm lửa rít một hơi, nhìn ông Bảy Thọ mà lúc nầy cả hai ông bà đều đang nhìn thầy :
-Đâu phải như anh nói, anh kéo chiếc ghe lên, không đi buôn nữa là xong đâu, vì nếu dễ dàng như vậy thì chuyện gì phải lo chứ. Theo tui biết thì người bị ếm bùa Lỗ Ban mà không giải